Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 375
Ninh Hải
13/01/2022
Trước đó Mộ An An có xem qua Weibo của Người giàu nhất thế giới, liền cảm thấy, gia cảnh người này rất tốt.
Hiện tại xem ra.
Người giàu nhất thế giới này, gia đình không chỉ có rất nhiều tiền, mà địa vị còn là quyền cao chức trọng ở thủ đô.
Nhưng, những điều này không liên quan gì đến Mộ An An, cô
cũng không tính hỏi nhiều.
“Người giàu…” – Mộ An An mở miệng nói, cảm thấy gọi người ta như vậy không lịch sự, liền hỏi: “Em tên gì?”
“Cửu.” – Đối phương trả lời, rồi thả điện thoại xuống bàn: “Tiểu Cứu, Cửu Cửu đều được, tùy chị kêu.”
“Tên này của em có chút đặc biệt.” – Mộ An An mỉm cười.
Đối phương nhún vai: “Tôi là con thứ chín trong gia đình, bị kêu như vậy quen rồi, chị đột nhiên
hỏi tên thật của tôi, có lẽ tôi chưa thể trả lời được.”
“Tôi tên là Mộ An An.” – Mộ An An tự giới thiệu.
Cúi đầu nhìn xuống xấp giấy, liền nói: “Làm bài trước đã.”
Mới chỉ làm được một tờ, còn nhiều tờ khác nữa.
Tiểu Cửu rất ngạc nhiên khi Mộ An An lại trực tiếp vào đề như vậy, lúc nào cũng nghĩ về xếp giấy thi của cô ấy.
“Vậy chị làm đi, tôi chơi game.” –
Tiểu Cửu nói thẳng.
Mộ An An lại lần nữa cầm bút và có hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này của Tiểu Cửu.
Mộ An An nghĩ, Tiểu Cửu sẽ hơi nhiều chuyện, hỏi một câu, về sự hiềm khích lúc đó giữa cô cùng với Đường Mật và Lương Phản.
Hiện tại có lẽ.
Chuyện tầm phào không quan trọng bằng bài tập.
Mộ An An nâng mắt nhìn lướt qua, lúc này tiểu Cửu đã đeo lại
tai nghe tai mèo, ngồi sụp xuống ghế sofa giống như không cỏ xương, hết sức chăm chú chơi game.
Mộ An An thu hồi ánh mắt, hết sức tập trung làm bài.
Sau đó không khí giữa hai người rất hòa hợp, không cần nói nhiều, tiểu Cửu thỉnh thoảng sẽ gọi một ít đồ ăn vặt đặt sang một bên.
Mộ An An mệt mỏi thì ăn một chút.
Bài tập có gần mười lăm tờ, không chỉ có mỗi toán học.
Khi Mộ An An làm xong, thì trời bên ngoài đã tối rồi.
Cô đã tốt nghiệp rất nhiều năm, kết quả làm bài tập cả một một buổi chiều, khiến cô có chút trở về thời điểm năm đó thi vào trường đại học.
Làm bài tập đến muốn phát điên.
Mỗi ngày không phải chờ lấy bài tập, thì chính là làm bài tập.
Mộ An An làm xong bài tập không bao lâu, thì tiểu Cửu cũng đã ngừng chơi game.
Khi nhìn vào đống bài tập này, liền hướng Mộ An An giơ ngón tay cái lên: “Chị à, học giỏi thật đấy, lợi hại! Tôi còn nghĩ, hôm nay chị sẽ không thể làm xong nữa chứ.”
Mộ An An hoạt động tay phải.
Tập trung cao độ cả buổi chiều, nên có chút mệt.
Đúng lúc này, điện thoại cùa Mộ An An để ở bên cạnh liền rung lên.
Đến từ Wechat.
Thất gia: ở đâu?
Mộ An An hơi giật mình khi nhìn thấy tin này, theo bản năng quét nhanh xung quanh.
Quán cà phê vào ban đêm đông hơn buổi trưa, rất nhiều đèn đẹp được bật lên, vô cùng nghệ thuật.
Thế nhưng vào giây tiếp theo Mộ An An bất ngờ nhận được tin nhắn của Thất gia, cô tường Thất gia sẽ xuất hiện.
Thật là mơ tưởng hão huyền.
Mộ An An: ở quán cà phê, vừa nãy đi dạo phố mệt quá, lại gặp phải người bạn quen trên mạng
đang chơi game, nên ở đây ngồi một chút.
Thất gia: Ta kêu tài xế qua đó.
Mộ An An: Không cần đâu, cháu ngồi một lát, rồi đi qua bên trung tâm mua sắm.
Trả lời xong, Mộ An An lại nhắn thêm một tin: Người bạn ở trên mạng là một tiểu lolita vô cùng đáng yêu.
“Tiểu Cửu.” – Mộ An An ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
“Hả?”
“Có thể chụp một tấm được không?”
Mộ An An giơ điện thoại lên: “Không chụp chính mặt, chỉ chụp cái tay và quần áo, chứng minh em là nữ.”
Vẻ mặt của Tiểu Cửu vốn không có gì quan trọng, nhưng khi nghe đến câu này, đột nhiên ‘cười khúc khích’: “Bạn trai tra hỏi hả, chị gái học bá.”
“Tùy tiện chụp đi.” – Cô hào phóng xua tay.
Mộ An An chụp từ tay tiểu Cửu
trở xuống, rồi gửi cho Thất gia.
Chứng minh mình không có gặp bất kì người bạn nam kỳ lạ nào ờ trên mạng!
Tiểu Cửu chống đầu, trên mặt vẫn đeo khẩu trang không có cởi ra: “Chị gái học bá.”
Mộ An An ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt của Tiểu Cửu cong lên: “Có suy nghĩ muốn làm gia sư cho tôi không?”
Hiện tại xem ra.
Người giàu nhất thế giới này, gia đình không chỉ có rất nhiều tiền, mà địa vị còn là quyền cao chức trọng ở thủ đô.
Nhưng, những điều này không liên quan gì đến Mộ An An, cô
cũng không tính hỏi nhiều.
“Người giàu…” – Mộ An An mở miệng nói, cảm thấy gọi người ta như vậy không lịch sự, liền hỏi: “Em tên gì?”
“Cửu.” – Đối phương trả lời, rồi thả điện thoại xuống bàn: “Tiểu Cứu, Cửu Cửu đều được, tùy chị kêu.”
“Tên này của em có chút đặc biệt.” – Mộ An An mỉm cười.
Đối phương nhún vai: “Tôi là con thứ chín trong gia đình, bị kêu như vậy quen rồi, chị đột nhiên
hỏi tên thật của tôi, có lẽ tôi chưa thể trả lời được.”
“Tôi tên là Mộ An An.” – Mộ An An tự giới thiệu.
Cúi đầu nhìn xuống xấp giấy, liền nói: “Làm bài trước đã.”
Mới chỉ làm được một tờ, còn nhiều tờ khác nữa.
Tiểu Cửu rất ngạc nhiên khi Mộ An An lại trực tiếp vào đề như vậy, lúc nào cũng nghĩ về xếp giấy thi của cô ấy.
“Vậy chị làm đi, tôi chơi game.” –
Tiểu Cửu nói thẳng.
Mộ An An lại lần nữa cầm bút và có hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này của Tiểu Cửu.
Mộ An An nghĩ, Tiểu Cửu sẽ hơi nhiều chuyện, hỏi một câu, về sự hiềm khích lúc đó giữa cô cùng với Đường Mật và Lương Phản.
Hiện tại có lẽ.
Chuyện tầm phào không quan trọng bằng bài tập.
Mộ An An nâng mắt nhìn lướt qua, lúc này tiểu Cửu đã đeo lại
tai nghe tai mèo, ngồi sụp xuống ghế sofa giống như không cỏ xương, hết sức chăm chú chơi game.
Mộ An An thu hồi ánh mắt, hết sức tập trung làm bài.
Sau đó không khí giữa hai người rất hòa hợp, không cần nói nhiều, tiểu Cửu thỉnh thoảng sẽ gọi một ít đồ ăn vặt đặt sang một bên.
Mộ An An mệt mỏi thì ăn một chút.
Bài tập có gần mười lăm tờ, không chỉ có mỗi toán học.
Khi Mộ An An làm xong, thì trời bên ngoài đã tối rồi.
Cô đã tốt nghiệp rất nhiều năm, kết quả làm bài tập cả một một buổi chiều, khiến cô có chút trở về thời điểm năm đó thi vào trường đại học.
Làm bài tập đến muốn phát điên.
Mỗi ngày không phải chờ lấy bài tập, thì chính là làm bài tập.
Mộ An An làm xong bài tập không bao lâu, thì tiểu Cửu cũng đã ngừng chơi game.
Khi nhìn vào đống bài tập này, liền hướng Mộ An An giơ ngón tay cái lên: “Chị à, học giỏi thật đấy, lợi hại! Tôi còn nghĩ, hôm nay chị sẽ không thể làm xong nữa chứ.”
Mộ An An hoạt động tay phải.
Tập trung cao độ cả buổi chiều, nên có chút mệt.
Đúng lúc này, điện thoại cùa Mộ An An để ở bên cạnh liền rung lên.
Đến từ Wechat.
Thất gia: ở đâu?
Mộ An An hơi giật mình khi nhìn thấy tin này, theo bản năng quét nhanh xung quanh.
Quán cà phê vào ban đêm đông hơn buổi trưa, rất nhiều đèn đẹp được bật lên, vô cùng nghệ thuật.
Thế nhưng vào giây tiếp theo Mộ An An bất ngờ nhận được tin nhắn của Thất gia, cô tường Thất gia sẽ xuất hiện.
Thật là mơ tưởng hão huyền.
Mộ An An: ở quán cà phê, vừa nãy đi dạo phố mệt quá, lại gặp phải người bạn quen trên mạng
đang chơi game, nên ở đây ngồi một chút.
Thất gia: Ta kêu tài xế qua đó.
Mộ An An: Không cần đâu, cháu ngồi một lát, rồi đi qua bên trung tâm mua sắm.
Trả lời xong, Mộ An An lại nhắn thêm một tin: Người bạn ở trên mạng là một tiểu lolita vô cùng đáng yêu.
“Tiểu Cửu.” – Mộ An An ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
“Hả?”
“Có thể chụp một tấm được không?”
Mộ An An giơ điện thoại lên: “Không chụp chính mặt, chỉ chụp cái tay và quần áo, chứng minh em là nữ.”
Vẻ mặt của Tiểu Cửu vốn không có gì quan trọng, nhưng khi nghe đến câu này, đột nhiên ‘cười khúc khích’: “Bạn trai tra hỏi hả, chị gái học bá.”
“Tùy tiện chụp đi.” – Cô hào phóng xua tay.
Mộ An An chụp từ tay tiểu Cửu
trở xuống, rồi gửi cho Thất gia.
Chứng minh mình không có gặp bất kì người bạn nam kỳ lạ nào ờ trên mạng!
Tiểu Cửu chống đầu, trên mặt vẫn đeo khẩu trang không có cởi ra: “Chị gái học bá.”
Mộ An An ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt của Tiểu Cửu cong lên: “Có suy nghĩ muốn làm gia sư cho tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.