Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 377
Ninh Hải
13/01/2022
Trong khi hỏi, Mộ An An đã cầm điện thoại kiểm tra bản đồ, và gửi vị trí cho Thất gia.
Tài xế ở phía trước đáp lại: “Tiểu thư An An, chúng ta sắp đi đến vùng ngoại ô phía nam!”
Mộ an an: “Ý anh là gì?”
Tài xế Trần: “Thất gia đã phân phó.”
Ngay sau khi tài xế trả lời Mộ An An, thì Mộ An An liền nhận được câu trả lời WeChat từ Thất gia.
Thất gia: Là ta sắp xếp.
Sau khi nhận được câu trả lời cùa Thất gia, Mộ An An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền bỏ cảnh giác, rồi trả lời tin nhắn của Thất gia.
Mộ An An: Chú muốn làm cái gì sao?
Thất gia: Thực hiện lời hứa.
Thực hiện lời hứa?
Mộ An An nhẩm mãi bốn chữ này ở trong lòng, có chút không hiểu.
Thực hiện lời hứa gì chứ?
Đại não của Mộ An An rất nhanh chuyển động, cũng không có tìm ra, lời hứa Thất gia phải thực hiện.
Không nghĩ ra được, thì dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Cũng lười nghĩ nhiều.
Chiếc xe chạy thêm khoảng hai mươi phút nữa, rồi cuối cùng dừng lại ở một bãi đất trống.
Mộ An An vừa mới bước xuống xe, liền cảm thấy một làn gió mát thổi tới.
La Sâm từ trong góc bước ra: “tiểu thư An An, mời đi theo tôi.”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Mộ An An cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại bởi vì là Thất gia sắp xếp, cho nên trong lòng có rất nhiều mong đợi và căng thẳng.
Giống như đang mở một món quà bí ẩn.
Mộ An An đi theo phía sau La Sâm, sau khi đi qua một đoạn đường mòn, liền lập tức mở to mắt.
Trước mặt là một đất trống mênh mông bát ngát.
Không có đồ trang trí hay tòa nhà nào khác, chỉ là một bãi đất trống lớn, có chút giống bãi đỗ máy bay ở trong Ngự Viên Loan.
Mộ An An liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở phía trước.
Người đàn ông chỉ mặc một bộ vest đen với chiếc áo khoác ngoài cùng màu, trên sống mũi thì đeo một chiếc kính tròn gọng vàng.
Chân kính ở bên trái, có một sợi dây chuyền vàng rủ xuống, điểm trên áo sơ mi màu trắng.
Toàn bộ hình ảnh khá tinh tế và nhẹ nhàng, che đi rất nhiều vẻ sắc sảo thường thấy của người đàn ông đó.
Đó là lúc ánh trăng vừa nhuộm cả bầu trời, phong độ vừa đủ từng đợt từng đợt thôi qua mảng đất trống, thổi ngang qua hai người họ.
Mộ An An nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng rung động.
Đặc biệt là… khinh khí cầu vô cùng lớn ờ phía sau người đàn ông.
Mộ An An bước từng bước đi về phía vị thần của mình.
Khóe miệng Tông Chính Ngự hơi cong lên, tay trái đặt ờ thân, còn tay phải đưa về phía Mộ An An, hơi cúi người xuống.
Lễ nghi mời tiêu chuẩn: “Tiểu thư An An, ánh trăng đêm nay thật vừa lúc, có thể cùng nhau thường thức ánh trăng không?”
Mộ An An chưa bao giờ nghe
thấy lời mời lịch thiệp từ Thất gia.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô, vừa kinh ngạc vừa chờ mong, ươn ướt.
Đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hơi hé mở, lúc này càng khó che giấu trái tim đang đập loạn nhịp của cô.
Thật mơ mộng.
Thật hồi hộp.
Lại có một chút sợ hãi.
Mộ An An trộm hít thở sâu hai lần, lúc này mới đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Tông Chính Ngự.
Lòng bàn tay của Thất gia có chút lạnh, nhưng Mộ An An nắm rất chặt.
Giờ khắc này.
Mộ An An rất minh mẫn, mặc kệ Thất gia mời cô làm cái gì, cho dù là đi lang thang, cô cũng sẽ không chùn bước.
Tông Chính Ngự nắm chặt tay Mộ An An, khi nâng mắt lên, khóe
miệng liền cong lên, sau đó đưa người vào khinh khí cầu.
Các nhân viên công tác đã đợi sẵn ở một bên liền đưa họ về phía trước, làm tốt tất cả công tác cất cánh.
Dưới sự chỉ huy thống nhất của La Sâm, khinh khí cầu liền từ từ bay lên trời.
Cả người Mộ An An đều cảm giác như đang cùng bay lên khinh khí cầu, rất mơ mộng và hư ảo.
Cảm giác hai đôi chân đều là hư không.
Rất nhẹ.
Mãi cho đến khi khinh khí cầu lên đến độ cao quy định và bay đều đặn, Mộ An An mới hoàn hồn lại một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã đầy sao.
Rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đêm nay.
Không những ánh trăng vừa phải mà gió cũng vừa phải.
“Thất gia.” – Mộ An An nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tông Chính Ngự thấp mắt nhìn cô.
Mộ An An hỏi: “Sao đột nhiên dẫn cháu đi cái này, thực hiện lời hứa gì vậy?”
Tông Chính Ngự vươn tay, theo thói quen nhéo vành tai của Mộ An An: “Trên máy bay, đã hứa thường cho cháu.”
Mộ An An ngừng một lát.
Lúc này mới nhớ tới, cuộc nói
chuyện không thoải mái với Thất gia ở trên máy bay.
Anh nói cô ngoan.
Cô nói muốn anh thưởng.
Nhưng Mộ An An lúc đó chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không có coi trọng.
Nhưng người đàn ông này lại tưởng đó là thật.
Tim Mộ An An không khỏi đập loạn, nói: “Vậy chỉ có như thế này thôi sao?”
“Không có.”
Tông Chính Ngự trực tiếp trả lời, rồi từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
Mộ An An bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh.
“Mở ra xem đi.” – Tông Chính Ngự đưa hộp quà nhỏ cho Mộ An An.
Mộ An An nhận lấy hộp quà nhỏ, lại trộm nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự.
Lúc này gió có chút lạnh.
Anh liền trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra, rồi nhẹ nhàng khoác lên người Mộ An An.
Mộ An An mở hộp quà ra.
Khi nhìn thấy món quà bên trong, cô liền trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
Không thể tưởng tượng nhìn Tông Chính Ngự ở trước mắt!
“Cái này là…” – Mộ An An mở miệng, lại phát hiện giọng nói có chút khàn khàn.
“Ngự Viên Loan.” – Thất gia trả lời.
Mộ An An thấp mắt, nhìn lại món quà đang nằm yên lặng trong cái hộp quà nhỏ, rồi lập tửc lấy đồ vật đó ra.
Là một chiếc kẹp tóc nhỏ.
Tài xế ở phía trước đáp lại: “Tiểu thư An An, chúng ta sắp đi đến vùng ngoại ô phía nam!”
Mộ an an: “Ý anh là gì?”
Tài xế Trần: “Thất gia đã phân phó.”
Ngay sau khi tài xế trả lời Mộ An An, thì Mộ An An liền nhận được câu trả lời WeChat từ Thất gia.
Thất gia: Là ta sắp xếp.
Sau khi nhận được câu trả lời cùa Thất gia, Mộ An An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền bỏ cảnh giác, rồi trả lời tin nhắn của Thất gia.
Mộ An An: Chú muốn làm cái gì sao?
Thất gia: Thực hiện lời hứa.
Thực hiện lời hứa?
Mộ An An nhẩm mãi bốn chữ này ở trong lòng, có chút không hiểu.
Thực hiện lời hứa gì chứ?
Đại não của Mộ An An rất nhanh chuyển động, cũng không có tìm ra, lời hứa Thất gia phải thực hiện.
Không nghĩ ra được, thì dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Cũng lười nghĩ nhiều.
Chiếc xe chạy thêm khoảng hai mươi phút nữa, rồi cuối cùng dừng lại ở một bãi đất trống.
Mộ An An vừa mới bước xuống xe, liền cảm thấy một làn gió mát thổi tới.
La Sâm từ trong góc bước ra: “tiểu thư An An, mời đi theo tôi.”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Mộ An An cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại bởi vì là Thất gia sắp xếp, cho nên trong lòng có rất nhiều mong đợi và căng thẳng.
Giống như đang mở một món quà bí ẩn.
Mộ An An đi theo phía sau La Sâm, sau khi đi qua một đoạn đường mòn, liền lập tức mở to mắt.
Trước mặt là một đất trống mênh mông bát ngát.
Không có đồ trang trí hay tòa nhà nào khác, chỉ là một bãi đất trống lớn, có chút giống bãi đỗ máy bay ở trong Ngự Viên Loan.
Mộ An An liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở phía trước.
Người đàn ông chỉ mặc một bộ vest đen với chiếc áo khoác ngoài cùng màu, trên sống mũi thì đeo một chiếc kính tròn gọng vàng.
Chân kính ở bên trái, có một sợi dây chuyền vàng rủ xuống, điểm trên áo sơ mi màu trắng.
Toàn bộ hình ảnh khá tinh tế và nhẹ nhàng, che đi rất nhiều vẻ sắc sảo thường thấy của người đàn ông đó.
Đó là lúc ánh trăng vừa nhuộm cả bầu trời, phong độ vừa đủ từng đợt từng đợt thôi qua mảng đất trống, thổi ngang qua hai người họ.
Mộ An An nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng rung động.
Đặc biệt là… khinh khí cầu vô cùng lớn ờ phía sau người đàn ông.
Mộ An An bước từng bước đi về phía vị thần của mình.
Khóe miệng Tông Chính Ngự hơi cong lên, tay trái đặt ờ thân, còn tay phải đưa về phía Mộ An An, hơi cúi người xuống.
Lễ nghi mời tiêu chuẩn: “Tiểu thư An An, ánh trăng đêm nay thật vừa lúc, có thể cùng nhau thường thức ánh trăng không?”
Mộ An An chưa bao giờ nghe
thấy lời mời lịch thiệp từ Thất gia.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô, vừa kinh ngạc vừa chờ mong, ươn ướt.
Đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hơi hé mở, lúc này càng khó che giấu trái tim đang đập loạn nhịp của cô.
Thật mơ mộng.
Thật hồi hộp.
Lại có một chút sợ hãi.
Mộ An An trộm hít thở sâu hai lần, lúc này mới đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Tông Chính Ngự.
Lòng bàn tay của Thất gia có chút lạnh, nhưng Mộ An An nắm rất chặt.
Giờ khắc này.
Mộ An An rất minh mẫn, mặc kệ Thất gia mời cô làm cái gì, cho dù là đi lang thang, cô cũng sẽ không chùn bước.
Tông Chính Ngự nắm chặt tay Mộ An An, khi nâng mắt lên, khóe
miệng liền cong lên, sau đó đưa người vào khinh khí cầu.
Các nhân viên công tác đã đợi sẵn ở một bên liền đưa họ về phía trước, làm tốt tất cả công tác cất cánh.
Dưới sự chỉ huy thống nhất của La Sâm, khinh khí cầu liền từ từ bay lên trời.
Cả người Mộ An An đều cảm giác như đang cùng bay lên khinh khí cầu, rất mơ mộng và hư ảo.
Cảm giác hai đôi chân đều là hư không.
Rất nhẹ.
Mãi cho đến khi khinh khí cầu lên đến độ cao quy định và bay đều đặn, Mộ An An mới hoàn hồn lại một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã đầy sao.
Rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đêm nay.
Không những ánh trăng vừa phải mà gió cũng vừa phải.
“Thất gia.” – Mộ An An nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tông Chính Ngự thấp mắt nhìn cô.
Mộ An An hỏi: “Sao đột nhiên dẫn cháu đi cái này, thực hiện lời hứa gì vậy?”
Tông Chính Ngự vươn tay, theo thói quen nhéo vành tai của Mộ An An: “Trên máy bay, đã hứa thường cho cháu.”
Mộ An An ngừng một lát.
Lúc này mới nhớ tới, cuộc nói
chuyện không thoải mái với Thất gia ở trên máy bay.
Anh nói cô ngoan.
Cô nói muốn anh thưởng.
Nhưng Mộ An An lúc đó chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không có coi trọng.
Nhưng người đàn ông này lại tưởng đó là thật.
Tim Mộ An An không khỏi đập loạn, nói: “Vậy chỉ có như thế này thôi sao?”
“Không có.”
Tông Chính Ngự trực tiếp trả lời, rồi từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
Mộ An An bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh.
“Mở ra xem đi.” – Tông Chính Ngự đưa hộp quà nhỏ cho Mộ An An.
Mộ An An nhận lấy hộp quà nhỏ, lại trộm nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự.
Lúc này gió có chút lạnh.
Anh liền trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra, rồi nhẹ nhàng khoác lên người Mộ An An.
Mộ An An mở hộp quà ra.
Khi nhìn thấy món quà bên trong, cô liền trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
Không thể tưởng tượng nhìn Tông Chính Ngự ở trước mắt!
“Cái này là…” – Mộ An An mở miệng, lại phát hiện giọng nói có chút khàn khàn.
“Ngự Viên Loan.” – Thất gia trả lời.
Mộ An An thấp mắt, nhìn lại món quà đang nằm yên lặng trong cái hộp quà nhỏ, rồi lập tửc lấy đồ vật đó ra.
Là một chiếc kẹp tóc nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.