Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 417
Ninh Hải
13/01/2022
Giọng nói của anh khàn đến mức cực điểm!
Tài xế vừa nghe thấy âm thanh này liền giật mình đạp ga, tốc độ xe nháy mắt như bão tố lao ở trên đường.
Khi chiếc Rolls-Royce Phantom rò’i khỏi TAG, thì những chiếc xe đang đậu xung quanh câu lạc bộ TAG, liền lần lượt rời đi.
Vốn dĩ các đoạn đường ở phạm vi mười con phố đều bị phong tỏa, cũng dần dần được khôi phục thông hành trở lại.
Nhưng tất cả con đường, chỉ có mỗi con đường dẫn đến cổng câu lạc bộ TAG.
Những chiếc xe nào đi ngang đều sẽ bị bắt đậu trước cổng câu lạc bộ TAG, mặc kệ bên trong xe là nam hay nữ, hay thân phận gì, đều bị nhân viên mời xuống và đưa vào sảnh của
câu lạc bộ.
Các nhân viên đưa cho mỗi người một thẻ tròn tương tự như một con chip trong sòng bạc, ở trên đó con số được ghi bao nhiêu thì thể hiện cho bấy nhiêu tiền.
Mãi cho đến khi bước vào sảnh chính của bữa tiệc, và nhìn thấy một đám đàn ông phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng xếp hàng ở phía sau sân khấu tròn, những người qua đường này mới có phản ứng.
TAG mời bọn họ vào đây chính là đấu giá những người này.
Mua về, làm nô lệ cũng tốt, làm công
cụ để chơi cũng tốt.
Nhiều người đã phấn khích khi chơi trò chơi đấu giá trong cái vòng này mà không tốn một xu nào.
Mà cuộc đấu giá này đã được truyền hình trực tiếp trên các màn hình lớn của toàn thành phố.
Thậm chí, những người bị bán đấu giá là những doanh nhân cao cấp thường xuyên ở trên các kênh tài chính và kinh tế, hoặc là một số ngôi sao khá nổi tiếng.
Tin tức này được vừa ra, cả đêm ở thủ đô đều trở nên nhốn nháo, điên cuồng.
Mà người đàn ông đã tạo ra một buổi tối đẫm máu này.
Lúc này đang ôm cô gái mê man bước nhanh lên tầng cao nhất của khách sạn.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất, đội y tế đã đợi sẵn bên ngoài thang máy.
Nhưng…
Khi cửa thang máy mở ra, đội ngũ y tế từ trên xuống dưới hơn mười hai con mắt, nhìn người bước ra từ cửa thang máy, đều há hốc mồm!
Vị Thất gia cao cao tại thượng ở
trong lòng bọn họ, lúc này lại đang ôm một cô gái trẻ.
Mấu chốt là trang phục của cô gái này…
Cô gái ở trong vòng tay của Thất gia, hai tay bị trói ở trước ngực, hai chân thì bị dây giày của chính cô thắt lại, miệng thì bị dán bảng keo.
Hoàn toàn là một trạng thái bị bắt cóc.
Khi đội y tế còn chưa kịp phản ứng, thì Tông Chính Ngự đã liếc một ánh mắt qua.
Mấy người không dám chậm trễ, lập tức tiếp nhận cô gái rồi đặt lên chiếc
giường đẩy đã chuẩn bị từ lâu.
Tông Chính Ngự đẩy giường, giọng điệu cảnh cáo: “Cô ấy trúng phải một thứ gì đó chưa rõ, tìm cách làm cho cô ấy tỉnh lại, nhưng không được phép làm cô ấy bị thương.”
“Vâng!” – Mọi người cung kính đáp lại.
Nhưng Tông Chính Ngự không có ý buông tay, ánh mắt lạnh lùng, còn nói thêm: “Khi cởi trói, mà để lại một vết thương, thì tự gánh lấy hậu quả!”
Cảnh báo câu cuối cùng xong, Tông Chính Ngự lúc này mới buông tay.
Mà đội ngũ y tế, dưới sự cảnh cáo
của Thất gia, cơ thể lập tức siết chặt, không dám chậm trễ, liền đẩy Mộ An An vào phòng để tiến hành kiểm tra và điều trị.
Tông Chính Ngự nóng nảy cởi áo khoác, tùy ý ném nó sang một bên.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.
Là La Sâm gọi.
Tông Chính Ngự: “Nói.”
La Sâm: “Thất gia, Đường Mật của Đường gia nên xử lý như thế nào đây?”
Lý do khiến La Sâm gọi điện hỏi, là bởi vì khi Tông Chính Ngự phát hiện Mộ An An không có ở trong khách sạn, nên đã vội vã chạy đến câu lạc bộ TAG, nhưng giữa chừng bị ngăn cản.
Người ngăn cản bọn họ chính là người của Đường Mật, cho biết Mộ An An ở TAG đang gặp nguy hiểm.
Đây cũng là ý của Đường Mật khi cô ta lao ra nói.
Tài xế vừa nghe thấy âm thanh này liền giật mình đạp ga, tốc độ xe nháy mắt như bão tố lao ở trên đường.
Khi chiếc Rolls-Royce Phantom rò’i khỏi TAG, thì những chiếc xe đang đậu xung quanh câu lạc bộ TAG, liền lần lượt rời đi.
Vốn dĩ các đoạn đường ở phạm vi mười con phố đều bị phong tỏa, cũng dần dần được khôi phục thông hành trở lại.
Nhưng tất cả con đường, chỉ có mỗi con đường dẫn đến cổng câu lạc bộ TAG.
Những chiếc xe nào đi ngang đều sẽ bị bắt đậu trước cổng câu lạc bộ TAG, mặc kệ bên trong xe là nam hay nữ, hay thân phận gì, đều bị nhân viên mời xuống và đưa vào sảnh của
câu lạc bộ.
Các nhân viên đưa cho mỗi người một thẻ tròn tương tự như một con chip trong sòng bạc, ở trên đó con số được ghi bao nhiêu thì thể hiện cho bấy nhiêu tiền.
Mãi cho đến khi bước vào sảnh chính của bữa tiệc, và nhìn thấy một đám đàn ông phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng xếp hàng ở phía sau sân khấu tròn, những người qua đường này mới có phản ứng.
TAG mời bọn họ vào đây chính là đấu giá những người này.
Mua về, làm nô lệ cũng tốt, làm công
cụ để chơi cũng tốt.
Nhiều người đã phấn khích khi chơi trò chơi đấu giá trong cái vòng này mà không tốn một xu nào.
Mà cuộc đấu giá này đã được truyền hình trực tiếp trên các màn hình lớn của toàn thành phố.
Thậm chí, những người bị bán đấu giá là những doanh nhân cao cấp thường xuyên ở trên các kênh tài chính và kinh tế, hoặc là một số ngôi sao khá nổi tiếng.
Tin tức này được vừa ra, cả đêm ở thủ đô đều trở nên nhốn nháo, điên cuồng.
Mà người đàn ông đã tạo ra một buổi tối đẫm máu này.
Lúc này đang ôm cô gái mê man bước nhanh lên tầng cao nhất của khách sạn.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất, đội y tế đã đợi sẵn bên ngoài thang máy.
Nhưng…
Khi cửa thang máy mở ra, đội ngũ y tế từ trên xuống dưới hơn mười hai con mắt, nhìn người bước ra từ cửa thang máy, đều há hốc mồm!
Vị Thất gia cao cao tại thượng ở
trong lòng bọn họ, lúc này lại đang ôm một cô gái trẻ.
Mấu chốt là trang phục của cô gái này…
Cô gái ở trong vòng tay của Thất gia, hai tay bị trói ở trước ngực, hai chân thì bị dây giày của chính cô thắt lại, miệng thì bị dán bảng keo.
Hoàn toàn là một trạng thái bị bắt cóc.
Khi đội y tế còn chưa kịp phản ứng, thì Tông Chính Ngự đã liếc một ánh mắt qua.
Mấy người không dám chậm trễ, lập tức tiếp nhận cô gái rồi đặt lên chiếc
giường đẩy đã chuẩn bị từ lâu.
Tông Chính Ngự đẩy giường, giọng điệu cảnh cáo: “Cô ấy trúng phải một thứ gì đó chưa rõ, tìm cách làm cho cô ấy tỉnh lại, nhưng không được phép làm cô ấy bị thương.”
“Vâng!” – Mọi người cung kính đáp lại.
Nhưng Tông Chính Ngự không có ý buông tay, ánh mắt lạnh lùng, còn nói thêm: “Khi cởi trói, mà để lại một vết thương, thì tự gánh lấy hậu quả!”
Cảnh báo câu cuối cùng xong, Tông Chính Ngự lúc này mới buông tay.
Mà đội ngũ y tế, dưới sự cảnh cáo
của Thất gia, cơ thể lập tức siết chặt, không dám chậm trễ, liền đẩy Mộ An An vào phòng để tiến hành kiểm tra và điều trị.
Tông Chính Ngự nóng nảy cởi áo khoác, tùy ý ném nó sang một bên.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.
Là La Sâm gọi.
Tông Chính Ngự: “Nói.”
La Sâm: “Thất gia, Đường Mật của Đường gia nên xử lý như thế nào đây?”
Lý do khiến La Sâm gọi điện hỏi, là bởi vì khi Tông Chính Ngự phát hiện Mộ An An không có ở trong khách sạn, nên đã vội vã chạy đến câu lạc bộ TAG, nhưng giữa chừng bị ngăn cản.
Người ngăn cản bọn họ chính là người của Đường Mật, cho biết Mộ An An ở TAG đang gặp nguy hiểm.
Đây cũng là ý của Đường Mật khi cô ta lao ra nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.