Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 452
Ninh Hải
16/01/2022
Mộ An An: Cháu ăn no quá, like like.
Tông Chính Ngự không hề trả lời tin nhắn nhưng Mộ An An cũng không hề để bụng, chắc là ở bên kia trò chuyện với lão gia không vui vẻ cho lắm.
Mộ An An ném điện thoại sang một bên, sau đó đi tắm một cách thoải mái.
Lúc ra ngoài Tông Chính Ngự vẫn như cũ, không có trả lời tin nhắn.
Mộ An An cũng không nhắn lại nữa.
Cô câm điện thoại ngôi trên sofa.
Mái tóc dài vừa tắm xong được thả tuỳ ý trên vai cô, Mộ An An từ trong tủ bàn trà tìm ra một gói thuốc lá và bật lửa, lấy ra một điếu rồi châm lửa.
Ngay lập tức mùi hương nicotin nhàn nhạt lan toả ra xung quanh.
Sau khi hút nửa điếu thuốc, Mộ An An gọi điện thoại cho bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố dường như bắt máy trong vòng một giây: “Tiểu thư An An?”
Mộ An An huýt sáo một cái: “Lần đầu tiên tôi gọi điện cho anh, anh lại bắt máy trong vài giây như vậy.”
Giọng điệu Mộ An An nói mang theo
một chút giêu cợt.
“Đúng lúc tôi đang xem tin tức.” – Bác sĩ Cố đáp: “Tiểu thư An An, cỏ chuyện gì vậy?”
“Có hai chuyện.”
Mộ An An dập tắt điếu thuốc, sau đó lấy một điếu mới ra.
Nhưng điếu thuốc này cô không châm lửa.
Làn khói trắng mỏng quanh quẩn giữa ngón trỏ và ngón giữa của Mộ An An, đôi tay thiếu nữ thon dài, làn da trắng nõn.
Lúc này đang tuỳ tiện đặt trên tay vịn của sofa.
Mộ An An nói: “Chuyện đầu tiên chính là đội y tế trong Ngự Viên Loan có một đội chuyên nghiên cứu về da, anh chọn một vài người, sắp xếp đến thủ đô cho tôi.”
“Tiểu thư An An, cô bị thương sao?” -Bác sĩ Cố dường như buột miệng hỏi ra: “Hay là Thất gia?”
“Đều không phải.”
“Vậy là…”
“Đường Mật.
Lúc Mộ An An nói ra cái tên này, bác sĩ Cố đột nhiên trầm mặc.
Mộ An An không biết bác sĩ cố trầm mặc là vì ngạc nhiên hay là vì chuyện khác, cô đều không muốn quan tâm.
Cô chỉ nói ngắn gọn: “Tôi rạch mặt con người ta rồi, nhưng tôi cũng không muốn quậy đến quá khó coi, anh nên biết bên phía lão gia…”
Những lời sau đó, Mộ An An không có nói tiếp.
Bác sĩ cố cách vài giây mới đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù chỉ có ba chữ vắn tắt, nhưng
Mộ An An biết bác sĩ cố thật sự hiểu được.
Hiểu được cô rạch trên mặt Đường Mật một dao.
Cũng hiểu được cô sắp xếp người đến cứu Đường Mật.
Càng hiểu…
Vừa nãy ở trên xe Mộ An An đã không ngừng thuyết phục Thất gia tha cho Đường Mật, tha cho Đường gia.
“Tiểu thư An An, ngày mai đội y tế sẽ bay đến thủ đô.” – Bác sĩ cố nói.
Mộ An An “ừm” một tiếng: “Còn
chuyện thứ hai nữa.
Bác sĩ Cố: “Cô nói đi.”
Mộ An An vẫn không có vội nói ngay mà giơ điếu thuốc đang kẹp ở trên tay đưa lên miệng, cầm bật lửa châm thuốc.
Mặc dù có đôi lúc bác sĩ cố hơi đểu một chút, nhưng đa số thời gian đều rất kiên nhẫn.
Mặc dù Mộ An An đã mở miệng nhưng vẫn không có lên tiếng, bác sĩ Cố vẫn yên lặng đợi cô.
Qua khoảng chừng hai phút, Mộ An An mới mở miệng: “Chuyện thứ hai
liên quan đến anh.
Tông Chính Ngự không hề trả lời tin nhắn nhưng Mộ An An cũng không hề để bụng, chắc là ở bên kia trò chuyện với lão gia không vui vẻ cho lắm.
Mộ An An ném điện thoại sang một bên, sau đó đi tắm một cách thoải mái.
Lúc ra ngoài Tông Chính Ngự vẫn như cũ, không có trả lời tin nhắn.
Mộ An An cũng không nhắn lại nữa.
Cô câm điện thoại ngôi trên sofa.
Mái tóc dài vừa tắm xong được thả tuỳ ý trên vai cô, Mộ An An từ trong tủ bàn trà tìm ra một gói thuốc lá và bật lửa, lấy ra một điếu rồi châm lửa.
Ngay lập tức mùi hương nicotin nhàn nhạt lan toả ra xung quanh.
Sau khi hút nửa điếu thuốc, Mộ An An gọi điện thoại cho bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố dường như bắt máy trong vòng một giây: “Tiểu thư An An?”
Mộ An An huýt sáo một cái: “Lần đầu tiên tôi gọi điện cho anh, anh lại bắt máy trong vài giây như vậy.”
Giọng điệu Mộ An An nói mang theo
một chút giêu cợt.
“Đúng lúc tôi đang xem tin tức.” – Bác sĩ Cố đáp: “Tiểu thư An An, cỏ chuyện gì vậy?”
“Có hai chuyện.”
Mộ An An dập tắt điếu thuốc, sau đó lấy một điếu mới ra.
Nhưng điếu thuốc này cô không châm lửa.
Làn khói trắng mỏng quanh quẩn giữa ngón trỏ và ngón giữa của Mộ An An, đôi tay thiếu nữ thon dài, làn da trắng nõn.
Lúc này đang tuỳ tiện đặt trên tay vịn của sofa.
Mộ An An nói: “Chuyện đầu tiên chính là đội y tế trong Ngự Viên Loan có một đội chuyên nghiên cứu về da, anh chọn một vài người, sắp xếp đến thủ đô cho tôi.”
“Tiểu thư An An, cô bị thương sao?” -Bác sĩ Cố dường như buột miệng hỏi ra: “Hay là Thất gia?”
“Đều không phải.”
“Vậy là…”
“Đường Mật.
Lúc Mộ An An nói ra cái tên này, bác sĩ Cố đột nhiên trầm mặc.
Mộ An An không biết bác sĩ cố trầm mặc là vì ngạc nhiên hay là vì chuyện khác, cô đều không muốn quan tâm.
Cô chỉ nói ngắn gọn: “Tôi rạch mặt con người ta rồi, nhưng tôi cũng không muốn quậy đến quá khó coi, anh nên biết bên phía lão gia…”
Những lời sau đó, Mộ An An không có nói tiếp.
Bác sĩ cố cách vài giây mới đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù chỉ có ba chữ vắn tắt, nhưng
Mộ An An biết bác sĩ cố thật sự hiểu được.
Hiểu được cô rạch trên mặt Đường Mật một dao.
Cũng hiểu được cô sắp xếp người đến cứu Đường Mật.
Càng hiểu…
Vừa nãy ở trên xe Mộ An An đã không ngừng thuyết phục Thất gia tha cho Đường Mật, tha cho Đường gia.
“Tiểu thư An An, ngày mai đội y tế sẽ bay đến thủ đô.” – Bác sĩ cố nói.
Mộ An An “ừm” một tiếng: “Còn
chuyện thứ hai nữa.
Bác sĩ Cố: “Cô nói đi.”
Mộ An An vẫn không có vội nói ngay mà giơ điếu thuốc đang kẹp ở trên tay đưa lên miệng, cầm bật lửa châm thuốc.
Mặc dù có đôi lúc bác sĩ cố hơi đểu một chút, nhưng đa số thời gian đều rất kiên nhẫn.
Mặc dù Mộ An An đã mở miệng nhưng vẫn không có lên tiếng, bác sĩ Cố vẫn yên lặng đợi cô.
Qua khoảng chừng hai phút, Mộ An An mới mở miệng: “Chuyện thứ hai
liên quan đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.