Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 490
Ninh Hải
16/01/2022
Chỉ khi Mộ An An đua xe với người khác trên núi Mộ Vân, cô mới dùng tốc độ tàn nhẫn như thế.
Mà thân thể Giang cầm ở bên cạnh đã dán sát vào ghế xe, hay tay nắm chặt đai an toàn.
Vì tốc độ đang tăng nhanh, nên dẫn đến khi gió thổi đến, sẽ rất sắc bén, thổi vào mặt Giang cầm khiến mặt cô ta có chút méo mó.
Mộ An An liếc qua Giang cầm một cái, sau đó lái đến một khu ngoại ô không người, lúc rẽ ngang còn cố tình để xe nghiêng qua một bên.
Giang cầm bị doạ cho đến ngu ngốc, cô ta ngồi trên ghế phụ, cảm nhận được cơ thể của mình đang nghiêng, thì điên cuồng gào thét dữ dội!
Mộ An An còn cố ý nói một câu: “Nữ thần, đây mới là cực hạn của đua xe đó nha!”
Giang cầm phát điên lên: “Dừng xe, anh mau dừng xe lại, giảm tốc độ lại đi!”
Cái tốc độ đua xe cực hạn này, nếu không được trải qua huấn luyện, căn bản sẽ không chịu được nổi.
Mộ An An nhìn nữ thần vừa rồi còn ngạo mạn cười nhạo Trần Hoa, bây giờ đang bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt nước thì điên cuồng chảy ra ngoài.
Trong lòng Mộ An An vô cùng sảng
khoái.
Miệng cố ý nói: “Nữ thần, cô nói gì tôi nghe không rõ, cô muốn tăng tốc độ, kích thích một chút nữa có phải không, được thôi!”
Mộ An An nương theo độ dốc trước mặt phóng xe về phía trước, cả chiếc xe lập tức lơ lửng trên không trung sau đó đáp xuống đất với tiếng động cực lớn.
Giang cầm vốn dĩ đang trong trạng thái hoảng sợ bây giờ liền điên lên luôn rồi.
An toàn không bằng hình tượng mà liên tục hét chói tai, la khóc sòm:
“Tông Thất! Anh dừng xe, tôi ra lệnh cho anh dừng xe lại, dừng xe!”
“Nữ thần,vẫn cảm thấy chưa vừa ý chưa đủ kích thích sao?” – Mộ An An vờ như không nghe, chiếc xe ở trên đường, liền xẹt ra một tia lửa.
Giang cầm vẫn còn đang gào thét: “Tông Thất, tôi ra lệnh cho anh lập tức dừng xe lại cho tôi!”
Tông Thất: “Như vậy vẫn chưa đủ, muốn được kích thích hơn nữa à?”
Giang cầm: “Tông Thất tôi xin anh, xin anh đó mau dừng xe lại đi, tôi sợ aaaaaa!”
Tông Thất: “Nữ thần cô kêu tôi cái gì thế, sao mãi vẫn không vừa ý thế?”
Giang cầm: “Thất ca, Thất ca tôi cầu xin anh mau dừng xe lại, tôi rất sợ, cầu xin anh đẩy, Thất ca.”
Tông Thất: “À xin lỗi nha nữ thần, tôi hiểu rồi.”
Mộ An An giả nhân giả nghĩ đáp một tiếng, rồi dừng xe bên đường.
Xe vừa dừng lại, Giang cầm lập tức đẩy cửa xe xông ra ngoài, ôm lấy cột điện không ngừng nôn mửa.
Mộ An An âm thầm lấy điện thoại ra ghi lại cảnh nhếch nhác này của nữ
thần cao cấp.
Dù sao thì để thấy được cảnh nhếch nhác như vậy của nữ thần thật sự rất khó.
Giang cầm nôn mửa xong một trận mà đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng.
Cô ta mạnh mẽ ngẩng đầu lau sạch nước mắt và nước mũi trên mặt, hai tay cũng không phân biệt được là nước mũi hay nước mắt, rất là kinh tởm.
Giang cầm quay đầu nói với Tông Thất: “Cho tôi nước và khăn giấy.”
Mộ An An quét mắt về phía cô ta, sau đó mở to mắt nói dối: “Thật ngại quá nữ thần ơi, trên xe tôi bây giờ không có, tôi sẽ đi mua về ngay cho cô, cô đứng đây đợi tôi lát.”
Mộ An An nói xong thì trực tiếp đóng luôn cửa xe bên phía Giang cầm, sau đó lái xe rời đi.
“Ê anh đi đâu đó!” – Giang cầm gọi một tiếng.
Mộ An An xem như không nghe thấy, đem xe phỏng về phía trước mà không có dấu hiệu chậm lại.
Mộ An An đảo xung quanh mấy vòng, cuối cùng đảo về lại vì trí vừa nãy gặp được Trần Hoa và Hoắc Hiển.
Nhưng không tìm thấy bọn họ.
Mà thân thể Giang cầm ở bên cạnh đã dán sát vào ghế xe, hay tay nắm chặt đai an toàn.
Vì tốc độ đang tăng nhanh, nên dẫn đến khi gió thổi đến, sẽ rất sắc bén, thổi vào mặt Giang cầm khiến mặt cô ta có chút méo mó.
Mộ An An liếc qua Giang cầm một cái, sau đó lái đến một khu ngoại ô không người, lúc rẽ ngang còn cố tình để xe nghiêng qua một bên.
Giang cầm bị doạ cho đến ngu ngốc, cô ta ngồi trên ghế phụ, cảm nhận được cơ thể của mình đang nghiêng, thì điên cuồng gào thét dữ dội!
Mộ An An còn cố ý nói một câu: “Nữ thần, đây mới là cực hạn của đua xe đó nha!”
Giang cầm phát điên lên: “Dừng xe, anh mau dừng xe lại, giảm tốc độ lại đi!”
Cái tốc độ đua xe cực hạn này, nếu không được trải qua huấn luyện, căn bản sẽ không chịu được nổi.
Mộ An An nhìn nữ thần vừa rồi còn ngạo mạn cười nhạo Trần Hoa, bây giờ đang bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt nước thì điên cuồng chảy ra ngoài.
Trong lòng Mộ An An vô cùng sảng
khoái.
Miệng cố ý nói: “Nữ thần, cô nói gì tôi nghe không rõ, cô muốn tăng tốc độ, kích thích một chút nữa có phải không, được thôi!”
Mộ An An nương theo độ dốc trước mặt phóng xe về phía trước, cả chiếc xe lập tức lơ lửng trên không trung sau đó đáp xuống đất với tiếng động cực lớn.
Giang cầm vốn dĩ đang trong trạng thái hoảng sợ bây giờ liền điên lên luôn rồi.
An toàn không bằng hình tượng mà liên tục hét chói tai, la khóc sòm:
“Tông Thất! Anh dừng xe, tôi ra lệnh cho anh dừng xe lại, dừng xe!”
“Nữ thần,vẫn cảm thấy chưa vừa ý chưa đủ kích thích sao?” – Mộ An An vờ như không nghe, chiếc xe ở trên đường, liền xẹt ra một tia lửa.
Giang cầm vẫn còn đang gào thét: “Tông Thất, tôi ra lệnh cho anh lập tức dừng xe lại cho tôi!”
Tông Thất: “Như vậy vẫn chưa đủ, muốn được kích thích hơn nữa à?”
Giang cầm: “Tông Thất tôi xin anh, xin anh đó mau dừng xe lại đi, tôi sợ aaaaaa!”
Tông Thất: “Nữ thần cô kêu tôi cái gì thế, sao mãi vẫn không vừa ý thế?”
Giang cầm: “Thất ca, Thất ca tôi cầu xin anh mau dừng xe lại, tôi rất sợ, cầu xin anh đẩy, Thất ca.”
Tông Thất: “À xin lỗi nha nữ thần, tôi hiểu rồi.”
Mộ An An giả nhân giả nghĩ đáp một tiếng, rồi dừng xe bên đường.
Xe vừa dừng lại, Giang cầm lập tức đẩy cửa xe xông ra ngoài, ôm lấy cột điện không ngừng nôn mửa.
Mộ An An âm thầm lấy điện thoại ra ghi lại cảnh nhếch nhác này của nữ
thần cao cấp.
Dù sao thì để thấy được cảnh nhếch nhác như vậy của nữ thần thật sự rất khó.
Giang cầm nôn mửa xong một trận mà đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng.
Cô ta mạnh mẽ ngẩng đầu lau sạch nước mắt và nước mũi trên mặt, hai tay cũng không phân biệt được là nước mũi hay nước mắt, rất là kinh tởm.
Giang cầm quay đầu nói với Tông Thất: “Cho tôi nước và khăn giấy.”
Mộ An An quét mắt về phía cô ta, sau đó mở to mắt nói dối: “Thật ngại quá nữ thần ơi, trên xe tôi bây giờ không có, tôi sẽ đi mua về ngay cho cô, cô đứng đây đợi tôi lát.”
Mộ An An nói xong thì trực tiếp đóng luôn cửa xe bên phía Giang cầm, sau đó lái xe rời đi.
“Ê anh đi đâu đó!” – Giang cầm gọi một tiếng.
Mộ An An xem như không nghe thấy, đem xe phỏng về phía trước mà không có dấu hiệu chậm lại.
Mộ An An đảo xung quanh mấy vòng, cuối cùng đảo về lại vì trí vừa nãy gặp được Trần Hoa và Hoắc Hiển.
Nhưng không tìm thấy bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.