Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 614
Ninh Hải
18/01/2022
Mộ An An vô cùng đáng thương mà ngước đôi mắt to như hạnh nhân đang
ẩm ướt và mang theo chút tủi thân nhìn anh, dùng giọng mềm yếu: “Thất
gia, An An đau, rất đau, muốn ôm ôm.”
Hai chữ cuối cô nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng vô cùng tủi thân.
Người đàn ông khi nãy còn đang lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng cũng không chịu nổi một chiêu này của cô.
Rõ ràng là biết cô đang giả vờ.
Nhưng lại không thể nhẫn tâm được.
Đặc biệt là đôi mắt ấy.
Đúng là không cách nào chống đỡ nổi.
Nhưng nghĩ lại, bé con diễn kịch như vậy là để bảo vệ người khác, điều này khiến nội tâm Thất gia phẫn nộ không cách nào tan hết.
Anh ngồi xổm xuống vươn tay vuốt ve khuôn mặt Mộ An An, ngón cái khẽ cọ xát làn da non mềm nhẵn mịn của cô gái.
Nhưng lại dùng giọng nói lạnh lùng, quẳng ra một câu: “Bé con, cháu thật đúng là trưởng thành rồi, cánh đủ cứng rồi nhỉ.”
Tông Chính Ngự vuốt ve khuôn mặt Mộ An An vô cùng nhẹ, nhưng sau khi nghe những lời đó của anh, Mộ An An đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần lên.
Cô vẫn còn đang chưa kịp phản ứng thì đã được Thất gia bế lên trong tư thế ngồi xổm, sau đó đứng lên, đi về phía xe.
Tông Chính Ngự dường như thô bạo ném đứa nhỏ vào trong xe, nhưng thân thể Mộ An An khi rơi xuống ghế ngồi trên xe, đến cả chấn động khi bị ném đi cũng không có.
Cuối cùng người đàn ông ấy cũng khống chế sức lực của mình.
Mộ An An mở to mắt, khẽ nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia…”
Tông Chính Ngự lên xe, tay ấn lên đầu Mộ An An di chuyển tầm mắt cô ra ngoài cửa
SÔ.
Tài xế cung kính đóng cửa xe, sau đó vòng
về trước ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.
Chiếc xe chạy chầm chậm dọc theo con đường nhựa được chiếu sáng bởi dãy đèn ven đường, chạy mãi đến đoạn đường mờ tối phía trước.
Con đường hẻo lánh phía trước giờ đây vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có một người đàn ông kia khi nãy còn hăm hở, bây giờ lại giống như một kẻ bại trận trên chiến trường.
Ũ rủ thất vọng, ảm đạm âm u.
Cái đầu Tóc Xoăn vàng kim ngày thường vô cùng kiêu ngạo bướng bỉnh, giờ đây một chút ánh sáng cũng không còn.
Hoắc Hiển vẫn đứng nhìn thao láo vào con đường vốn đã không còn chiếc xe nào phía trước.
Trong đầu vẫn còn đang trong cảnh Mộ An An ngồi dưới đất làm nũng với Tông Chính Ngự khi nãy.
Không giống Mộ An An ngầu lòi trong ấn tượng của hăns tí nào.
Người gái ngồi đỏ khi nãy mềm yếu đáng yêu, còn biết làm nũng.
Thậm chí Hoắc Hiển còn tự cấu vào vết thương của mình, xem có đau hay không để xác định những chuyện xảy ra là có thật.
Hai chữ cuối cô nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng vô cùng tủi thân.
Người đàn ông khi nãy còn đang lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng cũng không chịu nổi một chiêu này của cô.
Rõ ràng là biết cô đang giả vờ.
Nhưng lại không thể nhẫn tâm được.
Đặc biệt là đôi mắt ấy.
Đúng là không cách nào chống đỡ nổi.
Nhưng nghĩ lại, bé con diễn kịch như vậy là để bảo vệ người khác, điều này khiến nội tâm Thất gia phẫn nộ không cách nào tan hết.
Anh ngồi xổm xuống vươn tay vuốt ve khuôn mặt Mộ An An, ngón cái khẽ cọ xát làn da non mềm nhẵn mịn của cô gái.
Nhưng lại dùng giọng nói lạnh lùng, quẳng ra một câu: “Bé con, cháu thật đúng là trưởng thành rồi, cánh đủ cứng rồi nhỉ.”
Tông Chính Ngự vuốt ve khuôn mặt Mộ An An vô cùng nhẹ, nhưng sau khi nghe những lời đó của anh, Mộ An An đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần lên.
Cô vẫn còn đang chưa kịp phản ứng thì đã được Thất gia bế lên trong tư thế ngồi xổm, sau đó đứng lên, đi về phía xe.
Tông Chính Ngự dường như thô bạo ném đứa nhỏ vào trong xe, nhưng thân thể Mộ An An khi rơi xuống ghế ngồi trên xe, đến cả chấn động khi bị ném đi cũng không có.
Cuối cùng người đàn ông ấy cũng khống chế sức lực của mình.
Mộ An An mở to mắt, khẽ nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia…”
Tông Chính Ngự lên xe, tay ấn lên đầu Mộ An An di chuyển tầm mắt cô ra ngoài cửa
SÔ.
Tài xế cung kính đóng cửa xe, sau đó vòng
về trước ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.
Chiếc xe chạy chầm chậm dọc theo con đường nhựa được chiếu sáng bởi dãy đèn ven đường, chạy mãi đến đoạn đường mờ tối phía trước.
Con đường hẻo lánh phía trước giờ đây vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có một người đàn ông kia khi nãy còn hăm hở, bây giờ lại giống như một kẻ bại trận trên chiến trường.
Ũ rủ thất vọng, ảm đạm âm u.
Cái đầu Tóc Xoăn vàng kim ngày thường vô cùng kiêu ngạo bướng bỉnh, giờ đây một chút ánh sáng cũng không còn.
Hoắc Hiển vẫn đứng nhìn thao láo vào con đường vốn đã không còn chiếc xe nào phía trước.
Trong đầu vẫn còn đang trong cảnh Mộ An An ngồi dưới đất làm nũng với Tông Chính Ngự khi nãy.
Không giống Mộ An An ngầu lòi trong ấn tượng của hăns tí nào.
Người gái ngồi đỏ khi nãy mềm yếu đáng yêu, còn biết làm nũng.
Thậm chí Hoắc Hiển còn tự cấu vào vết thương của mình, xem có đau hay không để xác định những chuyện xảy ra là có thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.