Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 644
Ninh Hải
18/01/2022
Đem thứ đồ dó nhét lại vào trong hộp, trả lại dáng vẻ trước khi mở nó ra.
Mộ An An cầm bọc hàng đi ra cửa đưa lại cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Cái này không phải của tôi.”
Anh trai chuyển phát nhanh khó hiểu: “Sao
không phải là của cô, trên đó ghi tên cô mà.
“Tôi không có mua thứ đó, các người đem về kiểm tra lại đơn hàng đi.”
Thái độ Mộ An An vô cùng cứng cỏi, giọng nói cũng rất trực tiếp: “Bây giờ anh cứ theo sự từ chối nhận hàng của tôi trả về nơi đầu tiên đi.”
“Nhưng cái này…”
“Không được từ chối nhận hàng sao?” – Mộ An An trực tiếp ngắt lời nhân viên giao hàng: “Nếu là như thế, tôi sẽ gọi điện cho công ty các anh hỏi về tình huống này.”
Thái độ Mộ An An cương quyết, lời nói cũng dứt khoát gọn gẽ.
Anh trai chuyển phát cũng không cách nào lý luận tiếp với Mộ An An, chỉ có thể thu lại hộp hàng, sau đó rời đi.
Mộ An An xoay đầu, những lời dị nghị và giễu cợt ở trong phòng làm việc vẫn còn.
Mộ An An quét mắt vào phòng làm việc một vòng.
Ngày thường người ở khoa trầm cảm không hề nhiều, trừ giờ ăn trưa và ăn tối, còn lại các bác sĩ và y tá thường tụ hợp ở phòng làm việc.
Mà cái đơn hàng này, sớm không đến trễ không đến, cứ phải đến vào cái thời gian ăn trưa đông người nhất của phòng làm việc.
Đây rõ ràng là muốn Mộ An An nhận cái danh xấu này mà.
Người ở trong khoa trầm cảm làm sao?
Mộ An An quay về phòng làm việc, ánh mắt khoá chặt lên người Giang cầm đang ngồi vào ghế dựa, hai chân bắt chéo, tư thái vô cùng cao ngạo xem tiết mục.
Biểu cảm trên mặt Giang cầm vô cùng đắc ý, hơn nữa còn có chút hả hê.
Trên dưới cái bệnh viện tâm thần Lam Thiên này, người từng kiếm chuyện với Mộ An An chỉ có mình Giang cầm này thôi!
Mà lúc này Giang cầm đã phát hiện Mộ An An đang nhìn mình.
Cô ta cười hỏi một câu: “Tiểu thư An An, sao cô đem trả thứ đồ kia đi rồi, như thế thì buổi tối cô sẽ làm sao đây?”
Câu này vừa nói ra ý là ám chỉ Mộ An An cần món đồ kia, nhưng vì mặt mũi nên mới trả hàng.
Khiến Mộ An An trở thành người vã, tự mình thoả mãn bản thân và thứ đồ kia cũng dám mua.
Mộ An An liền nghe thấy vài tiếng cười được nén lại và lời dị nghị từ xung quanh.
“Cô ta cũng ngầu ghê, vậy mà cũng dám mua thứ đồ kia.”
“Tôi thật không hiểu nha, nhiều đàn ông như vậy mà còn không đủ thoả mãn sao?”
“Chưa đọc qua trên mạng à? Sao có thể thoả mãn được chứ!”
***
Mộ An An cầm bọc hàng đi ra cửa đưa lại cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Cái này không phải của tôi.”
Anh trai chuyển phát nhanh khó hiểu: “Sao
không phải là của cô, trên đó ghi tên cô mà.
“Tôi không có mua thứ đó, các người đem về kiểm tra lại đơn hàng đi.”
Thái độ Mộ An An vô cùng cứng cỏi, giọng nói cũng rất trực tiếp: “Bây giờ anh cứ theo sự từ chối nhận hàng của tôi trả về nơi đầu tiên đi.”
“Nhưng cái này…”
“Không được từ chối nhận hàng sao?” – Mộ An An trực tiếp ngắt lời nhân viên giao hàng: “Nếu là như thế, tôi sẽ gọi điện cho công ty các anh hỏi về tình huống này.”
Thái độ Mộ An An cương quyết, lời nói cũng dứt khoát gọn gẽ.
Anh trai chuyển phát cũng không cách nào lý luận tiếp với Mộ An An, chỉ có thể thu lại hộp hàng, sau đó rời đi.
Mộ An An xoay đầu, những lời dị nghị và giễu cợt ở trong phòng làm việc vẫn còn.
Mộ An An quét mắt vào phòng làm việc một vòng.
Ngày thường người ở khoa trầm cảm không hề nhiều, trừ giờ ăn trưa và ăn tối, còn lại các bác sĩ và y tá thường tụ hợp ở phòng làm việc.
Mà cái đơn hàng này, sớm không đến trễ không đến, cứ phải đến vào cái thời gian ăn trưa đông người nhất của phòng làm việc.
Đây rõ ràng là muốn Mộ An An nhận cái danh xấu này mà.
Người ở trong khoa trầm cảm làm sao?
Mộ An An quay về phòng làm việc, ánh mắt khoá chặt lên người Giang cầm đang ngồi vào ghế dựa, hai chân bắt chéo, tư thái vô cùng cao ngạo xem tiết mục.
Biểu cảm trên mặt Giang cầm vô cùng đắc ý, hơn nữa còn có chút hả hê.
Trên dưới cái bệnh viện tâm thần Lam Thiên này, người từng kiếm chuyện với Mộ An An chỉ có mình Giang cầm này thôi!
Mà lúc này Giang cầm đã phát hiện Mộ An An đang nhìn mình.
Cô ta cười hỏi một câu: “Tiểu thư An An, sao cô đem trả thứ đồ kia đi rồi, như thế thì buổi tối cô sẽ làm sao đây?”
Câu này vừa nói ra ý là ám chỉ Mộ An An cần món đồ kia, nhưng vì mặt mũi nên mới trả hàng.
Khiến Mộ An An trở thành người vã, tự mình thoả mãn bản thân và thứ đồ kia cũng dám mua.
Mộ An An liền nghe thấy vài tiếng cười được nén lại và lời dị nghị từ xung quanh.
“Cô ta cũng ngầu ghê, vậy mà cũng dám mua thứ đồ kia.”
“Tôi thật không hiểu nha, nhiều đàn ông như vậy mà còn không đủ thoả mãn sao?”
“Chưa đọc qua trên mạng à? Sao có thể thoả mãn được chứ!”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.