Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 659
Ninh Hải
18/01/2022
Cô phải quay lại văn phòng, thu dọn đồ đạc rồi đến gặp bác sĩ cố để giải quyết.
Cô không những phải xử lý tốt trận chiến này mà còn phải xử lý sạch sẽ!
Khi Mộ An An đến văn phòng, trong phòng làm việc chỉ có Giang cầm và một vài y tá. Một số người không biết họ đang nói về cái gì, họ đang cúi đầu và che miệng cười.
Họ dừng lại ngay khi nhìn thấy Mộ An An đi tới.
Mộ An An hôm nay đã nhìn thấy họ như vậy nhiều lần, trước đây cũng không biết về những bài đăng trên Internet.
Bây glờ biết họ đang nói về cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vài y tá liếc nhau rồi lần lượt rời khỏi hiện trường.
Trong văn phòng chỉ còn lại Mộ An An và Giang cầm.
Giang cầm ôm đầu nhìn Mộ An An đang thu dọn đồ đạc với vẻ vui mừng, nụ cười trên khuôn mặt thuộc về người chiến thắng chưa bao giờ tắt, kiêu căng và trắng trợn.
Mộ An An lười phản ứng.
Giang cầm không muốn để Mộ An An đi
như vậy.
Cô ta không bào chữa cho chuyện lớn như vậy, và xin lỗi mọi người.
Những gì công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan làm đều rất xấu xí, rốt cuộc cô ta vẫn là cô gái xấu xí, vẫn còn muốn tự hào sao?
Không thể nào.
Nghĩ đến đây, Giang cầm lập tức nâng cằm lên, nhìn về phía Mộ An An nói: “An An tiểu thư, tôi vẫn luôn tò mò một chuyện, cô có thể trả lời tôi bây giờ được không?”
Mộ An An đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn Giang cầm.
Giang cầm không có chút sợ hãi: “Cô cứ như vậy lộng hành, Thất gia có biết không?
Thất gia mà biết, cô còn có thể được phép Ngự Viên Loan sao?”
“Cô nói xem, bây giờ cô thật bẩn thỉu, ngoại tình với đủ người.
Thất gia vẫn coi cô tiểu công chúa. Nếu
chuyện này lan tràn ra ngoài, Thất gia trở thành trò cười, cô không biết sao?”
Giang cầm vừa nói, vừa cúi đầu che miệng cười: “Mộ An An, như tôi đã nói, cô thật sự không là gì nếu không có Thất gia.
Hình tượng của cô bây giờ lộ ra như thế này, Thất gia nhất định sẽ không chịu nổi, và cô sẽ không còn gì, cô thực sự đáng thương mà, ha ha ha.”
Không có người ngoài ở đây, và vẻ mặt mỉa mai của Giang cầm không hề che giấu một chút nào.
Không sợ, cười cợt, đanh đá khó chịu.
Mộ An An bóp chặt túi, nhẫn nhịn không muốn đối phó.
Bây giờ cô cần phải nói chuyện với bác sĩ Cố trước điều tra rõ ràng vấn đề, và sau đó tiến hành.
Khi mọi thứ không suôn sẻ, Mộ An An không muốn tung hoành, lãng phí thời gian.
Vì vậy, Mộ An An mặc kệ Giang cầm trực
tiếp bước ra ngoài.
Mộ An An còn thật sự bắn trái tim nhỏ cho Tông Chính Ngự.
Nhưng mà Thất gia không thèm nhận.
Mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ nghịch ngợm kia.
Mà những nhân viên kỹ thuật trong phòng nghe được đoạn đối thoại giữa Thất gia và công chúa nhỏ thì thở phào ra một hơi, nhưng đồng thời cũng rất sốc.
Suy cho cùng thì đâu ai biết được vị Thất gia với khí thế có thể đè chết người kia, vậy mà nuông chiều công chúa nhỏ như vậy.
Hơn nữa còn không hoài nghi lời nói của công chúa.
Công chúa nhỏ chỉ cần làm nũng một cái, bán thảm một chút thì chuyện gì cũng giải quyết được.
“Gọi cuộc gọi này cho cháu là muốn nói với cháu một chuyện.”
Tông Chính Ngự lên tiếng.
Mộ An An vô thức ngồi thẳng người, hai chân khép vào nhau ngoan ngoãn nhìn lên màn hình điện thoại đợi Tông Chính Ngự nói.
“Thời gian trở về phải lùi lại ba ngày nữa.”
Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An nghe được câu này thì vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì chuyện bên đây cũng rất căng, cô không muốn Thất gia quay về gặp trúng, nên chuyện dời lại ba ngày sau đối với Mộ An An là vừa đủ.
Dù sao như thế thì khi Thất gia quay về là mọi chuyện đã qua đi rồi.
Nhưng mà chút tâm tư này cô không thể biểu hiện cho Thất gia thấy được.
Cô thất vọng nói: “ò, còn ba ngày nữa sao…”
“Bé con.”
“Dạ, cháu đây.”
Nét mặt Mộ An An rất nặng nề.
Giọng điệu Tông Chính Ngự dịu đi đôi chút: “Về sẽ mua quà bù đắp cho cháu?”
“Hay là cháu có nguyện vọng gì không, hửm?”
“Cùng nhau đi du lịch một lần nữa?”
Rõ ràng Tông Chính Ngự đang dỗ đứa trẻ.
Bởi vì anh không thực hiện đúng lời hứa về đụng thời gian, cho nên bây giờ muốn bù đắp cho đứa trẻ nhà mình.
Mộ An An lúc này đột nhiên nghiêng đầu nhìn điện thoại cười lên: “Có nguyện vọng ạ.”
‘Cháu nói đi.
“Tối nay cháu muốn chơi thâu đêm.”
“Không được.”
Mộ An An bĩu môi không vui nói: “Lừa dối, còn nói cái gì cũng đồng ý với cháu, chú lừa đảo.”
“Bạn nhỏ.”
“Được rồi được rồi, cháu biết 10 giờ sẽ về nhà mà, cháu không có không vui, chú bận việc của chú đi, cháu đợi chú về.”
Mộ An An hiểu chuyện nói.
Nếu mà là trước đây chắc chắn Mộ An An sẽ làm nũng như một đứa trẻ.
Nhưng rõ ràng là có chuyện giấu Tông Chính Ngự, trong lòng chột dạ nên mới qua loa cho xong chuyện.
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự trong màn hình điện thoại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi bình thường,
Mộ An An đột nhiên để ý đến bên vai áo của anh có một vết đỏ không biết là cái gì.
Mộ An An kề sát điện thoại nhìn: “Chú Ngự, vai chú bị sao thế?”
“Có phải là phẩm màu không ạ?”
Chất lượng cuộc gọi có hạn nên Mộ An An chỉ nhìn thấy trên vai chú có một vết đỏ.
Ánh mắt Tông Chính Ngự liếc qua một cáu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mực đỏ.”
“Mực?”
“ừm, bị dính trúng.”
Cô không những phải xử lý tốt trận chiến này mà còn phải xử lý sạch sẽ!
Khi Mộ An An đến văn phòng, trong phòng làm việc chỉ có Giang cầm và một vài y tá. Một số người không biết họ đang nói về cái gì, họ đang cúi đầu và che miệng cười.
Họ dừng lại ngay khi nhìn thấy Mộ An An đi tới.
Mộ An An hôm nay đã nhìn thấy họ như vậy nhiều lần, trước đây cũng không biết về những bài đăng trên Internet.
Bây glờ biết họ đang nói về cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vài y tá liếc nhau rồi lần lượt rời khỏi hiện trường.
Trong văn phòng chỉ còn lại Mộ An An và Giang cầm.
Giang cầm ôm đầu nhìn Mộ An An đang thu dọn đồ đạc với vẻ vui mừng, nụ cười trên khuôn mặt thuộc về người chiến thắng chưa bao giờ tắt, kiêu căng và trắng trợn.
Mộ An An lười phản ứng.
Giang cầm không muốn để Mộ An An đi
như vậy.
Cô ta không bào chữa cho chuyện lớn như vậy, và xin lỗi mọi người.
Những gì công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan làm đều rất xấu xí, rốt cuộc cô ta vẫn là cô gái xấu xí, vẫn còn muốn tự hào sao?
Không thể nào.
Nghĩ đến đây, Giang cầm lập tức nâng cằm lên, nhìn về phía Mộ An An nói: “An An tiểu thư, tôi vẫn luôn tò mò một chuyện, cô có thể trả lời tôi bây giờ được không?”
Mộ An An đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn Giang cầm.
Giang cầm không có chút sợ hãi: “Cô cứ như vậy lộng hành, Thất gia có biết không?
Thất gia mà biết, cô còn có thể được phép Ngự Viên Loan sao?”
“Cô nói xem, bây giờ cô thật bẩn thỉu, ngoại tình với đủ người.
Thất gia vẫn coi cô tiểu công chúa. Nếu
chuyện này lan tràn ra ngoài, Thất gia trở thành trò cười, cô không biết sao?”
Giang cầm vừa nói, vừa cúi đầu che miệng cười: “Mộ An An, như tôi đã nói, cô thật sự không là gì nếu không có Thất gia.
Hình tượng của cô bây giờ lộ ra như thế này, Thất gia nhất định sẽ không chịu nổi, và cô sẽ không còn gì, cô thực sự đáng thương mà, ha ha ha.”
Không có người ngoài ở đây, và vẻ mặt mỉa mai của Giang cầm không hề che giấu một chút nào.
Không sợ, cười cợt, đanh đá khó chịu.
Mộ An An bóp chặt túi, nhẫn nhịn không muốn đối phó.
Bây giờ cô cần phải nói chuyện với bác sĩ Cố trước điều tra rõ ràng vấn đề, và sau đó tiến hành.
Khi mọi thứ không suôn sẻ, Mộ An An không muốn tung hoành, lãng phí thời gian.
Vì vậy, Mộ An An mặc kệ Giang cầm trực
tiếp bước ra ngoài.
Mộ An An còn thật sự bắn trái tim nhỏ cho Tông Chính Ngự.
Nhưng mà Thất gia không thèm nhận.
Mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ nghịch ngợm kia.
Mà những nhân viên kỹ thuật trong phòng nghe được đoạn đối thoại giữa Thất gia và công chúa nhỏ thì thở phào ra một hơi, nhưng đồng thời cũng rất sốc.
Suy cho cùng thì đâu ai biết được vị Thất gia với khí thế có thể đè chết người kia, vậy mà nuông chiều công chúa nhỏ như vậy.
Hơn nữa còn không hoài nghi lời nói của công chúa.
Công chúa nhỏ chỉ cần làm nũng một cái, bán thảm một chút thì chuyện gì cũng giải quyết được.
“Gọi cuộc gọi này cho cháu là muốn nói với cháu một chuyện.”
Tông Chính Ngự lên tiếng.
Mộ An An vô thức ngồi thẳng người, hai chân khép vào nhau ngoan ngoãn nhìn lên màn hình điện thoại đợi Tông Chính Ngự nói.
“Thời gian trở về phải lùi lại ba ngày nữa.”
Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An nghe được câu này thì vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì chuyện bên đây cũng rất căng, cô không muốn Thất gia quay về gặp trúng, nên chuyện dời lại ba ngày sau đối với Mộ An An là vừa đủ.
Dù sao như thế thì khi Thất gia quay về là mọi chuyện đã qua đi rồi.
Nhưng mà chút tâm tư này cô không thể biểu hiện cho Thất gia thấy được.
Cô thất vọng nói: “ò, còn ba ngày nữa sao…”
“Bé con.”
“Dạ, cháu đây.”
Nét mặt Mộ An An rất nặng nề.
Giọng điệu Tông Chính Ngự dịu đi đôi chút: “Về sẽ mua quà bù đắp cho cháu?”
“Hay là cháu có nguyện vọng gì không, hửm?”
“Cùng nhau đi du lịch một lần nữa?”
Rõ ràng Tông Chính Ngự đang dỗ đứa trẻ.
Bởi vì anh không thực hiện đúng lời hứa về đụng thời gian, cho nên bây giờ muốn bù đắp cho đứa trẻ nhà mình.
Mộ An An lúc này đột nhiên nghiêng đầu nhìn điện thoại cười lên: “Có nguyện vọng ạ.”
‘Cháu nói đi.
“Tối nay cháu muốn chơi thâu đêm.”
“Không được.”
Mộ An An bĩu môi không vui nói: “Lừa dối, còn nói cái gì cũng đồng ý với cháu, chú lừa đảo.”
“Bạn nhỏ.”
“Được rồi được rồi, cháu biết 10 giờ sẽ về nhà mà, cháu không có không vui, chú bận việc của chú đi, cháu đợi chú về.”
Mộ An An hiểu chuyện nói.
Nếu mà là trước đây chắc chắn Mộ An An sẽ làm nũng như một đứa trẻ.
Nhưng rõ ràng là có chuyện giấu Tông Chính Ngự, trong lòng chột dạ nên mới qua loa cho xong chuyện.
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự trong màn hình điện thoại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi bình thường,
Mộ An An đột nhiên để ý đến bên vai áo của anh có một vết đỏ không biết là cái gì.
Mộ An An kề sát điện thoại nhìn: “Chú Ngự, vai chú bị sao thế?”
“Có phải là phẩm màu không ạ?”
Chất lượng cuộc gọi có hạn nên Mộ An An chỉ nhìn thấy trên vai chú có một vết đỏ.
Ánh mắt Tông Chính Ngự liếc qua một cáu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mực đỏ.”
“Mực?”
“ừm, bị dính trúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.