Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 662
Ninh Hải
18/01/2022
Trong giây phút cô vô thức né đi, Hoắc Hiển lập tức lao đến trực tiếp vươn tay chụp lấy ‘vụ khí’ mà Giang cầm ném qua!
Đó là cái chân ghế Mộ An An đấm gãy.
Tay phải Hoắc Hiển nắm chặt vật đó dính sát bên tai Mộ An An.
Khi Mộ An An còn chưa kịp phản ứng Hoắc Hiển đã kéo Mộ An An ra khỏi phòng, đá mạnh vào cánh cửa phòng làm việc đang được mở hé, chấn động đến vôi trên tường
rơi cả xuống đất, động tĩnh vô cùng lớn.
“Giang đại tiểu thư, đây là ý gì?” – Hoắc Hiển chạy đến trước mặt Giang cầm.
Mang theo khuôn mặt đẹp trai lai tây.
Đôi mắt xanh xám ngày thường mang theo sự lười biếng và bất cần đời lúc này trở nên lạnh lùng vô cùng.
Ngược lại Giang cầm không nghĩ đến Hoắc Hiển lại chạy đến.
Chỉ là cô ta không vui, bị Mộ An An đe doạ như thế nên nhất thời tức giận làm ra hành động đó.
Nhưng ngay cả như vậy, đại tiểu thư Giang Cầm vẫn không muốn chịu lép vế trên ván bài này.
Cô ta nhướng cằm: “Tôi tưởng đâu là ai, thì ra là nhị thiếu gia Hoắc Hiển. Tôi thật không biết khẩu vị của công chúa này sao mà đặc biệt như vậy, từ nhị thiếu Hoắc Hiển đến tên hèn hạ bác sĩ Lương, thật khâm phục khâm phục nha.”
Lúc Giang cầm nói những lời này bắt đầu sửa sang lại hình tượng của mình, giữ lại dáng vẻ nữ thần hay đại tiểu thư nên có.
“Cô thử nói lại lần nữa xem.”
Bàn tay cầm chân ghế của Hoắc Hiển không ngừng siết chặt, rõ ràng là nhuộm ý phẫn nộ trong đó.
Giang cầm không chịu nhận thua, miệng nhất định sẽ không buông rồi: “Nhị thiếu gia Hoắc, bây giờ không phải tôi đang khua môi múa mép, mà cả cái Giang Thành ai mà không biết được chuyện rách nát kia của tiểu công chúa.”
“Đúng rồi, tôi còn phải khuyên anh một câu, anh vẫn nên cách xa cô công chúa này một chút mắc công liên luỵ đến danh tiếng Hoắc gia nhà anh.”
“Cái gì mà công chúa Ngự Viên Loan, đúng là chuyện cười, hèn mọn vô cùng.”
Hoắc Hiển vốn đĩ vô cùng tức giận, nhưng Giang cầm lúc này lại bô lô ba la mỉa mai Mộ An An như một hạt bụi, ngược lại bản thân mình thì lúc nào cũng chỉnh lại hình tượng mình, giương cao cằm bày ra vẻ cho mình là ưu việt là cao hơn người.
“Hoắc Hiển, đi thôi.”
Mộ An An lên tiếng nhắc nhở.
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây lằng nhằng với Giang cầm nữa.
Bây giờ đối với Mộ An An mà nói, chuyện đầu tiên là xử lý người đăng bài viết, moi cho ra được đống người có liên quan đến.
Chứ không phải đứng đây nghe Giang Cầm nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng Hoắc Hiển bên trong không hề rời đi.
Ngược lại cười lớn: “Trong mắt Giang đại tiểu thư, công chúa Ngự Viên Loan là một trò cười, nhưng trong mắt tôi trò cười thật sự là Giang đại tiểu thư cô đó!”
Giang cầm biến sắc: “Anh có ý gì?”
Đó là cái chân ghế Mộ An An đấm gãy.
Tay phải Hoắc Hiển nắm chặt vật đó dính sát bên tai Mộ An An.
Khi Mộ An An còn chưa kịp phản ứng Hoắc Hiển đã kéo Mộ An An ra khỏi phòng, đá mạnh vào cánh cửa phòng làm việc đang được mở hé, chấn động đến vôi trên tường
rơi cả xuống đất, động tĩnh vô cùng lớn.
“Giang đại tiểu thư, đây là ý gì?” – Hoắc Hiển chạy đến trước mặt Giang cầm.
Mang theo khuôn mặt đẹp trai lai tây.
Đôi mắt xanh xám ngày thường mang theo sự lười biếng và bất cần đời lúc này trở nên lạnh lùng vô cùng.
Ngược lại Giang cầm không nghĩ đến Hoắc Hiển lại chạy đến.
Chỉ là cô ta không vui, bị Mộ An An đe doạ như thế nên nhất thời tức giận làm ra hành động đó.
Nhưng ngay cả như vậy, đại tiểu thư Giang Cầm vẫn không muốn chịu lép vế trên ván bài này.
Cô ta nhướng cằm: “Tôi tưởng đâu là ai, thì ra là nhị thiếu gia Hoắc Hiển. Tôi thật không biết khẩu vị của công chúa này sao mà đặc biệt như vậy, từ nhị thiếu Hoắc Hiển đến tên hèn hạ bác sĩ Lương, thật khâm phục khâm phục nha.”
Lúc Giang cầm nói những lời này bắt đầu sửa sang lại hình tượng của mình, giữ lại dáng vẻ nữ thần hay đại tiểu thư nên có.
“Cô thử nói lại lần nữa xem.”
Bàn tay cầm chân ghế của Hoắc Hiển không ngừng siết chặt, rõ ràng là nhuộm ý phẫn nộ trong đó.
Giang cầm không chịu nhận thua, miệng nhất định sẽ không buông rồi: “Nhị thiếu gia Hoắc, bây giờ không phải tôi đang khua môi múa mép, mà cả cái Giang Thành ai mà không biết được chuyện rách nát kia của tiểu công chúa.”
“Đúng rồi, tôi còn phải khuyên anh một câu, anh vẫn nên cách xa cô công chúa này một chút mắc công liên luỵ đến danh tiếng Hoắc gia nhà anh.”
“Cái gì mà công chúa Ngự Viên Loan, đúng là chuyện cười, hèn mọn vô cùng.”
Hoắc Hiển vốn đĩ vô cùng tức giận, nhưng Giang cầm lúc này lại bô lô ba la mỉa mai Mộ An An như một hạt bụi, ngược lại bản thân mình thì lúc nào cũng chỉnh lại hình tượng mình, giương cao cằm bày ra vẻ cho mình là ưu việt là cao hơn người.
“Hoắc Hiển, đi thôi.”
Mộ An An lên tiếng nhắc nhở.
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây lằng nhằng với Giang cầm nữa.
Bây giờ đối với Mộ An An mà nói, chuyện đầu tiên là xử lý người đăng bài viết, moi cho ra được đống người có liên quan đến.
Chứ không phải đứng đây nghe Giang Cầm nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng Hoắc Hiển bên trong không hề rời đi.
Ngược lại cười lớn: “Trong mắt Giang đại tiểu thư, công chúa Ngự Viên Loan là một trò cười, nhưng trong mắt tôi trò cười thật sự là Giang đại tiểu thư cô đó!”
Giang cầm biến sắc: “Anh có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.