Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 665
Ninh Hải
18/01/2022
Mộ An An nhìn lại Hoắc Hiển, lặp lại nói: “Tôi cỏ thể tự mình xử lý, anh không cần quan tâm.”
Hoắc Hiển không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An một hồi, cuối cùng nở nụ cười.
Đút tay vào trong túi quần: “Tôi quên mất, cô có Thất gia.”
Cho dù phải giải quyết, cũng không đến lượt hắn.
Hoắc Hiển lại hỏi: “Cô hiện tại lại tìm ngày ấy sao?”
“ừ.” – Mộ An An rất thẳng thắn trả lời.
Trên thực tế, như cô nói vừa rồi, chuyện này phải do chính cô xử lý.
Không chỉ không để Thất gia can thiệp, mà thậm chí sẽ không cho Thất gia biết.
Nhưng Mộ An An không giải thích với Tóc Xoăn, xoay người bước xuống lầu vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây, cảm ơn anh đã tin tưởng ở tôi, và sẵn lòng giúp đỡ tôi.”
Mặc dù Tóc Xoăn là người rất thích đùa và chơi khăm nhưng Mộ An An rất biết ơn sự giúp đỡ thân thiện của hắn.
Nhưng hãy giữ khoảng cách.
“Tôi đưa em đến đó.” – Hoắc Hiển hét lên.
Mộ An An xua tay từ chối, không quay đầu lại.
Cô đi bộ ra bên ngoài Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Chỗ ngồi ở đây hẻo lánh, sau khi rời khỏi cầu thang căn bản cũng không có người đi lại, Mộ An An cũng thả lỏng.
Dưới sự phơi bày của bài đăng, cô giống như có ngọn đèn sáng trên đầu, đi đâu cũng bị nhìn chằm chằm, và ánh mắt cũng
trở nên không thân thiện.
Mộ An An rời Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên và đi thẳng đến khách sạn gần đó.
Bác sĩ Cố đã ở một căn phòng bên trong và chờ đợi.
Lúc trước khi lên du thuyền của Giang Phong, Mộ An An và Bác sĩ cố đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong phòng khách sạn này, cho nên lần này Mộ An An cũng đã thông thuộc đường xá.
Ngay cả căn phòng cũng giống như lần trước.
Mộ An An đi đến phòng và gõ cửa.
Người mở cửa là bác sĩ cố.
“Tiểu thư An An.” – Bác sĩ cố gọi tên cô, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, ánh mắt nhanh chóng quét qua Mộ An An.
Không thấy bất kỳ vấn đề gì.
Mộ An An bước vào.
Tất cả các ghế sofa trong phòng khách đã được dỡ bỏ và biến thành một chiếc bàn dài với ba hoặc bốn máy tính ở phía trước.
Các chuyên gia đang cầm máy tính và thao tác.
Mộ An An không thể hiểu được một đống mã trên màn hình máy tính.
Bác sĩ Cố đi theo phía sau, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, và giải thích ngắn gọn tình hình cho Mộ An An: “Đja chỉ IP của những bài đăng trên Internet đã được các kỹ thuật viên theo dõi, và nó là tên của một quán cà phê Internet đen gần trường trung học cơ sờ số 5 của thành phố.”
“Quán cà phê Internet đen?” – Mộ An An nhíu mày.
Bác sĩ Cố đã lấy ra một tài liệu trên bàn máy tính và đưa cho Mộ An An.
Nó ghi lại rõ ràng tất cả trường Trung học cơ sở số 5 trong thành phố và địa chỉ của từng quán cà phê Internet đen.
Hoắc Hiển không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An một hồi, cuối cùng nở nụ cười.
Đút tay vào trong túi quần: “Tôi quên mất, cô có Thất gia.”
Cho dù phải giải quyết, cũng không đến lượt hắn.
Hoắc Hiển lại hỏi: “Cô hiện tại lại tìm ngày ấy sao?”
“ừ.” – Mộ An An rất thẳng thắn trả lời.
Trên thực tế, như cô nói vừa rồi, chuyện này phải do chính cô xử lý.
Không chỉ không để Thất gia can thiệp, mà thậm chí sẽ không cho Thất gia biết.
Nhưng Mộ An An không giải thích với Tóc Xoăn, xoay người bước xuống lầu vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây, cảm ơn anh đã tin tưởng ở tôi, và sẵn lòng giúp đỡ tôi.”
Mặc dù Tóc Xoăn là người rất thích đùa và chơi khăm nhưng Mộ An An rất biết ơn sự giúp đỡ thân thiện của hắn.
Nhưng hãy giữ khoảng cách.
“Tôi đưa em đến đó.” – Hoắc Hiển hét lên.
Mộ An An xua tay từ chối, không quay đầu lại.
Cô đi bộ ra bên ngoài Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Chỗ ngồi ở đây hẻo lánh, sau khi rời khỏi cầu thang căn bản cũng không có người đi lại, Mộ An An cũng thả lỏng.
Dưới sự phơi bày của bài đăng, cô giống như có ngọn đèn sáng trên đầu, đi đâu cũng bị nhìn chằm chằm, và ánh mắt cũng
trở nên không thân thiện.
Mộ An An rời Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên và đi thẳng đến khách sạn gần đó.
Bác sĩ Cố đã ở một căn phòng bên trong và chờ đợi.
Lúc trước khi lên du thuyền của Giang Phong, Mộ An An và Bác sĩ cố đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong phòng khách sạn này, cho nên lần này Mộ An An cũng đã thông thuộc đường xá.
Ngay cả căn phòng cũng giống như lần trước.
Mộ An An đi đến phòng và gõ cửa.
Người mở cửa là bác sĩ cố.
“Tiểu thư An An.” – Bác sĩ cố gọi tên cô, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, ánh mắt nhanh chóng quét qua Mộ An An.
Không thấy bất kỳ vấn đề gì.
Mộ An An bước vào.
Tất cả các ghế sofa trong phòng khách đã được dỡ bỏ và biến thành một chiếc bàn dài với ba hoặc bốn máy tính ở phía trước.
Các chuyên gia đang cầm máy tính và thao tác.
Mộ An An không thể hiểu được một đống mã trên màn hình máy tính.
Bác sĩ Cố đi theo phía sau, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, và giải thích ngắn gọn tình hình cho Mộ An An: “Đja chỉ IP của những bài đăng trên Internet đã được các kỹ thuật viên theo dõi, và nó là tên của một quán cà phê Internet đen gần trường trung học cơ sờ số 5 của thành phố.”
“Quán cà phê Internet đen?” – Mộ An An nhíu mày.
Bác sĩ Cố đã lấy ra một tài liệu trên bàn máy tính và đưa cho Mộ An An.
Nó ghi lại rõ ràng tất cả trường Trung học cơ sở số 5 trong thành phố và địa chỉ của từng quán cà phê Internet đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.