Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 675
Ninh Hải
18/01/2022
Mộ An An nhìn thấy có chút không chịu nổi.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn Giang Cầm lần nữa ngã xuống, cứt chó này thật sự không phải là kiệt tác của cô!
Mà lúc này, Giang cầm một lòng muốn cạy trốn thoát khỏi cái chết, nên cô ta không quan tâm đến những điều kinh tởm này, liền cởi áo khoác ra, lau mặt rồi ném đi: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Tông Thất vội vàng gật đầu, cùng Giang Cầm chạy về phía trước như điên, chạy ra khỏi một khu đất rộng cỏ dại mọc um tùm, thì nhìn thấy chiếc ô tô vừa rồi đang đậu ở ven đường.
Giang cầm hưng phấn: “Tông Thất, xe còn ở đó, mau lái xe đi, nhanh lên!”
Mộ An An không nói chuyện, toàn bộ quá trình đều phối hợp đi theo Giang cầm lên xe.
Chìa khóa xe Mộ An An vừa rồi nhờ A Nhất cắm vào trở lại, cho nên lúc này hai người
mở cửa, lên xe, trực tiếp rời đi.
Chiếc xe lao đi như điên rơi khỏi nơi này, sau đó Mộ An An mới tìm được một nơi tương đối khuất để đậu xe.
Giang cầm ở ghế phó đang điên cuồng xử lý mặt bằng khăn giấy ướt.
Tông Thất dựa vào xe nói thẳng: “Nữ thần, cô tiểu công chúa kia lại dám làm thế này với cô như thế này thì cô nhất định không được cho qua!
Chúng ta cùng dạy cho tiểu công chúa kia một bài học và cho cô ta biết rằng nữ thần của tôi nhất định không phải là người dễ khiêu khích!”
Giang cầm lúc này cũng tức giận buột miệng nói: “Anh yên tâm đi, cô ta trốn không thoát đâu, đằng sau đã sớm chuẩn bị tốt để phục vụ cô ta rồi!”
Giang cầm vừa dứt lời, Mộ An An liền lập tức hỏi: “Nữ thần có chiêu gì vậy?”
Khuôn mặt vốn dĩ dương dương đắc ý của Giang cầm, khi nghe được của hỏi của
Tông Thất, đột nhiên cô ta giống như ý thức được gì đó, động tác lau mặt liền khựng lại vài giây.
Sau đó cười cười: “Hồi nãy tôi chỉ là gấp quá thôi, làm gì có kế sách nào.”
Nói xong, Giang cầm không tiếp tục lau mặt nữa.
Phân chó dính trên mặt đã được lau sạch hết rồi, nhưng cảm giác phẫn nộ trong lòng Giang cầm vẫn còn đó.
Mộ An An nhìn Giang cầm một cái.
Cô đương nhiên biết trong lòng Giang cầm đã có tính toán để đối phó với cô, bây giờ đơn giản chỉ là đang duy trì dáng vẻ con người của mình mà thôi.
Mộ An An cũng không vội.
Nếu Giang cầm đã có tính toán, thì cô chắc chắn sẽ có cách đào ra được.
Ngược lại cô có chút nhàn hạ thoải mái, nhìn dáng vẻ lau mặt lau tóc của Giang Cầm.
Giang cầm đang vô cùng buồn bực, mặt cũng bị lau cho đỏ hết lên, còn khinh bỉ và cảm thấy ghê tởm.
Giống như nữ thần Giang Thần cô cả đởi cũng không nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ thảm hại như lúc này.
Không chỉ bị người khác ném trong góc tường ngã đau đớn, thậm chì còn ngã liên tiếp hai lần, một trong hai lần còn bị ngã thành dáng vẻ chó ăn c*t.
Mộ An An che miệng, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ cười thầm.
“Tông Thất!” – Giang cầm lau một hồi, nhịn không nổi nữa gào lên: “Đưa tôi đến khách sạn!”
Nói xong, Giang cầm vứt hết những tờ khăn ướt ra ngoài cửa sổ.
Mộ An An thu lại ý cười, thái độ nghiêm túc: “Được, thưa nữ thần, trước mặt có một cái khách sạn, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi.”
‘Đi Giang Đô Hội.
Giang cầm nói ra một cái tên.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn Giang Cầm lần nữa ngã xuống, cứt chó này thật sự không phải là kiệt tác của cô!
Mà lúc này, Giang cầm một lòng muốn cạy trốn thoát khỏi cái chết, nên cô ta không quan tâm đến những điều kinh tởm này, liền cởi áo khoác ra, lau mặt rồi ném đi: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Tông Thất vội vàng gật đầu, cùng Giang Cầm chạy về phía trước như điên, chạy ra khỏi một khu đất rộng cỏ dại mọc um tùm, thì nhìn thấy chiếc ô tô vừa rồi đang đậu ở ven đường.
Giang cầm hưng phấn: “Tông Thất, xe còn ở đó, mau lái xe đi, nhanh lên!”
Mộ An An không nói chuyện, toàn bộ quá trình đều phối hợp đi theo Giang cầm lên xe.
Chìa khóa xe Mộ An An vừa rồi nhờ A Nhất cắm vào trở lại, cho nên lúc này hai người
mở cửa, lên xe, trực tiếp rời đi.
Chiếc xe lao đi như điên rơi khỏi nơi này, sau đó Mộ An An mới tìm được một nơi tương đối khuất để đậu xe.
Giang cầm ở ghế phó đang điên cuồng xử lý mặt bằng khăn giấy ướt.
Tông Thất dựa vào xe nói thẳng: “Nữ thần, cô tiểu công chúa kia lại dám làm thế này với cô như thế này thì cô nhất định không được cho qua!
Chúng ta cùng dạy cho tiểu công chúa kia một bài học và cho cô ta biết rằng nữ thần của tôi nhất định không phải là người dễ khiêu khích!”
Giang cầm lúc này cũng tức giận buột miệng nói: “Anh yên tâm đi, cô ta trốn không thoát đâu, đằng sau đã sớm chuẩn bị tốt để phục vụ cô ta rồi!”
Giang cầm vừa dứt lời, Mộ An An liền lập tức hỏi: “Nữ thần có chiêu gì vậy?”
Khuôn mặt vốn dĩ dương dương đắc ý của Giang cầm, khi nghe được của hỏi của
Tông Thất, đột nhiên cô ta giống như ý thức được gì đó, động tác lau mặt liền khựng lại vài giây.
Sau đó cười cười: “Hồi nãy tôi chỉ là gấp quá thôi, làm gì có kế sách nào.”
Nói xong, Giang cầm không tiếp tục lau mặt nữa.
Phân chó dính trên mặt đã được lau sạch hết rồi, nhưng cảm giác phẫn nộ trong lòng Giang cầm vẫn còn đó.
Mộ An An nhìn Giang cầm một cái.
Cô đương nhiên biết trong lòng Giang cầm đã có tính toán để đối phó với cô, bây giờ đơn giản chỉ là đang duy trì dáng vẻ con người của mình mà thôi.
Mộ An An cũng không vội.
Nếu Giang cầm đã có tính toán, thì cô chắc chắn sẽ có cách đào ra được.
Ngược lại cô có chút nhàn hạ thoải mái, nhìn dáng vẻ lau mặt lau tóc của Giang Cầm.
Giang cầm đang vô cùng buồn bực, mặt cũng bị lau cho đỏ hết lên, còn khinh bỉ và cảm thấy ghê tởm.
Giống như nữ thần Giang Thần cô cả đởi cũng không nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ thảm hại như lúc này.
Không chỉ bị người khác ném trong góc tường ngã đau đớn, thậm chì còn ngã liên tiếp hai lần, một trong hai lần còn bị ngã thành dáng vẻ chó ăn c*t.
Mộ An An che miệng, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ cười thầm.
“Tông Thất!” – Giang cầm lau một hồi, nhịn không nổi nữa gào lên: “Đưa tôi đến khách sạn!”
Nói xong, Giang cầm vứt hết những tờ khăn ướt ra ngoài cửa sổ.
Mộ An An thu lại ý cười, thái độ nghiêm túc: “Được, thưa nữ thần, trước mặt có một cái khách sạn, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi.”
‘Đi Giang Đô Hội.
Giang cầm nói ra một cái tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.