Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 814
Ninh Hải
23/01/2022
Em có thể ở chung nhà với chị không?
Câu này của tiểu Cửu khiến Mộ An An cảm thấy hơi khó khăn.
Theo lời tiểu Cửu nói, cô bé không thể trả tiền hay là thanh toán tiền khách sạn, bởi vì như thế sẽ làm lộ tung tích của mình.
Trong lòng Mộ An An tính toán, cô có thể đưa căn cước của mình cho tiểu Cửu thuê phòng.
“Chị gái học bá, được không ạ?”
Bên phía tiểu Cửu lại gấp gáp hỏi dò.
Giọng nói đáng thương vô cùng.
Chắc là đoạn thời gian này đã bị dày vò gần xỉu rồi.
Trước kia lúc Mộ An An làm bài thi cho tiểu Cửu đã thấy cô bé ngấm ngầm muốn rời nhà đi rồi, nhưng không có làm thật như lần này thôi.
Lần này cũng là bị chèn ép quá rồi.
Mộ An An đắn đo vài phút, nói: “Bên phía chị thì không vấn đề,
nhưng chị cần sự đồng ý của một người mới có thể sắp xếp để em vào ở.”
“Bố mẹ ạ?”
“Không.”
Mộ An An nói: “Người đàn ông nuôi chị.”
Cô nói một cách ngắn gọn súc tích khiến cho tiểu Cửu ở bên kia mắc nghẹn.
Trước kia ở quán cà phê gặp được Đường Mật, tiểu Cửu từng nghe qua một số lời.
Họ nói Mộ An An là con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, nhưng tiểu Cửu không hề quan tâm đến chuyện này mà đi hỏi Mộ An An cái gì.
Bây giờ lại nghe Mộ An An nói thẳng thắn như thế, cô bé Loli nhỏ trước giờ không tim không phổi lúc này đột nhiên trở nên hơi ngượng ngùng.
“Cái, cái này..có phải là hơi kì
không ạ?”
“Đẻ chị hỏi.”
Mộ An An nói xong, sau đó lập
tức bổ sung một câu: “Bây giờ em vẫn còn ở nhà à?”
“Tối nay em sẽ đi, tất cả đều sắp xếp ổn rồi!”
“Trước sáu giờ tối nay, chị gọi cho em xác định tình huống bên đây của chị, sau đó em hãy hành động.”
Mộ An An nói.
Chủ yếu là cô lo lắng cho đứa nhỏ này.
Mặc dù lúc hai người nắm ta cùng nhau thu phục Đường Mật,
sức chiến đấu của tiểu Cửu Cửu vô cùng cừ, nhưng cô luôn cảm thấy đứa trẻ này còn quá nhỏ.
Hơn nữa vừa nhìn liền biết con bé được bảo vệ từ nhỏ, được nuôi nấng và dưỡng dục nên, làm gì cũng không được, tùy hứng thì đứng đầu.
“Vậy em đợi điện thoại của chị.”
Tiểu Cửu nói.
“ừm, cúp nhá.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với tiểu Cửu, Mộ An An muốn nhắn cho
Thất gia về chuyện này.
Nhưng khi vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đã đến gần với biệt thự chính của Giang gia.
Mộ An An nhìn thời gian, thấy còn lâu mới đến 6 giờ tối.
Lúc này đi làm gì đó ở Giang gia một trận, sau đó về nhà nói chuyện này với Thất gia thì thời gian vẫn còn đủ.
Mộ An An cất điện thoại đi.
Xe chạy đến biệt thự Giang gia.
Bên ngoài biệt thự có hệ thống bảo vệ, Mộ An An chỉ báo tên một cái là bảo vệ cho qua, nói là Giang Trấn đã dặn trước.
Điểm này khiến Mộ An An cảm thấy bất ngờ.
La Sâm lái xe, nhìn Mộ An An từ gương chiếu hậu nói: “Tiểu thư An An, ông Giang Trấn này biết được hôm nay cô sẽ đến sao?”
Mộ An An cười nhẹ, lắc đầu: “Ông ta không hề biết hôm nay tôi sẽ đến, chỉ là ông ta làm một chút phòng hờ cho việc nhỡ có một ngày tôi đến, bị bảo vệ chặn
lại dẫn đến không, rồi sẽ không nhận ông ta là ba nữa.”
Câu này của tiểu Cửu khiến Mộ An An cảm thấy hơi khó khăn.
Theo lời tiểu Cửu nói, cô bé không thể trả tiền hay là thanh toán tiền khách sạn, bởi vì như thế sẽ làm lộ tung tích của mình.
Trong lòng Mộ An An tính toán, cô có thể đưa căn cước của mình cho tiểu Cửu thuê phòng.
“Chị gái học bá, được không ạ?”
Bên phía tiểu Cửu lại gấp gáp hỏi dò.
Giọng nói đáng thương vô cùng.
Chắc là đoạn thời gian này đã bị dày vò gần xỉu rồi.
Trước kia lúc Mộ An An làm bài thi cho tiểu Cửu đã thấy cô bé ngấm ngầm muốn rời nhà đi rồi, nhưng không có làm thật như lần này thôi.
Lần này cũng là bị chèn ép quá rồi.
Mộ An An đắn đo vài phút, nói: “Bên phía chị thì không vấn đề,
nhưng chị cần sự đồng ý của một người mới có thể sắp xếp để em vào ở.”
“Bố mẹ ạ?”
“Không.”
Mộ An An nói: “Người đàn ông nuôi chị.”
Cô nói một cách ngắn gọn súc tích khiến cho tiểu Cửu ở bên kia mắc nghẹn.
Trước kia ở quán cà phê gặp được Đường Mật, tiểu Cửu từng nghe qua một số lời.
Họ nói Mộ An An là con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, nhưng tiểu Cửu không hề quan tâm đến chuyện này mà đi hỏi Mộ An An cái gì.
Bây giờ lại nghe Mộ An An nói thẳng thắn như thế, cô bé Loli nhỏ trước giờ không tim không phổi lúc này đột nhiên trở nên hơi ngượng ngùng.
“Cái, cái này..có phải là hơi kì
không ạ?”
“Đẻ chị hỏi.”
Mộ An An nói xong, sau đó lập
tức bổ sung một câu: “Bây giờ em vẫn còn ở nhà à?”
“Tối nay em sẽ đi, tất cả đều sắp xếp ổn rồi!”
“Trước sáu giờ tối nay, chị gọi cho em xác định tình huống bên đây của chị, sau đó em hãy hành động.”
Mộ An An nói.
Chủ yếu là cô lo lắng cho đứa nhỏ này.
Mặc dù lúc hai người nắm ta cùng nhau thu phục Đường Mật,
sức chiến đấu của tiểu Cửu Cửu vô cùng cừ, nhưng cô luôn cảm thấy đứa trẻ này còn quá nhỏ.
Hơn nữa vừa nhìn liền biết con bé được bảo vệ từ nhỏ, được nuôi nấng và dưỡng dục nên, làm gì cũng không được, tùy hứng thì đứng đầu.
“Vậy em đợi điện thoại của chị.”
Tiểu Cửu nói.
“ừm, cúp nhá.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với tiểu Cửu, Mộ An An muốn nhắn cho
Thất gia về chuyện này.
Nhưng khi vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đã đến gần với biệt thự chính của Giang gia.
Mộ An An nhìn thời gian, thấy còn lâu mới đến 6 giờ tối.
Lúc này đi làm gì đó ở Giang gia một trận, sau đó về nhà nói chuyện này với Thất gia thì thời gian vẫn còn đủ.
Mộ An An cất điện thoại đi.
Xe chạy đến biệt thự Giang gia.
Bên ngoài biệt thự có hệ thống bảo vệ, Mộ An An chỉ báo tên một cái là bảo vệ cho qua, nói là Giang Trấn đã dặn trước.
Điểm này khiến Mộ An An cảm thấy bất ngờ.
La Sâm lái xe, nhìn Mộ An An từ gương chiếu hậu nói: “Tiểu thư An An, ông Giang Trấn này biết được hôm nay cô sẽ đến sao?”
Mộ An An cười nhẹ, lắc đầu: “Ông ta không hề biết hôm nay tôi sẽ đến, chỉ là ông ta làm một chút phòng hờ cho việc nhỡ có một ngày tôi đến, bị bảo vệ chặn
lại dẫn đến không, rồi sẽ không nhận ông ta là ba nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.