Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 831
Ninh Hải
22/04/2022
Trong lời nói tràn đầy nghi hoặc.
Xem như vừa rồi Mộ An An nói những lời kia , đối phương trầm mặc , là bởi vì lúc này Mộ An An không giống trước kia , đột nhiên giao tiếp với cô ta.
Mộ An An nghe Chung Đình hỏi câu này , lại im lặng một chút, rồi mới lên tiếng ,” Tôi biết rồi, tiền sẽ dựa theo biện pháp cũ trực tiếp giao đến cô.”
Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó xóa bỏ cuộc hội thoại.
Nhưng mà , mộ An An vừa thao
tác trên điện thoại, phía sau lại đột nhiên vang lên tiền gì?”
Một âm thanh giọng trầm vang lên , Mộ An An thân thể cứng đơ một giây , đang thao tác điện thoại cũng run lên.
Ban đầu là muốn ấn nút xóa , cuối cùng lại ấn không .
Nếu cô không phản ứng nhanh , kịp thời kiềm chế cái tay run của mình , thì điện thoại đã có thể bị cô ném ra ngoài.
Mộ An An trái tim như đập loạn xạ , đồng thời lại muốn liều mạng
áp chế sự hoảng loạn.
Chầm chậm quay người lại, liền nhìn thấy , Thất gia lúc này đang đứng ở sau lưng cô.
” Thất gia, chú vào từ lúc nào vậy?” Mộ An An cố gắng đừng giọng nói bình thường để hỏi.
Đồng thời trong não cô nhanh chóng nghĩ lại , vừa rồi lúc nói hai câu với Chung Đình , có qua nhiều thông tin hay không.
” Vừa vào “. Tông Chính Ngự giọng nói rất thấp , lại hỏi thêm một câu nữa:” Cháu vừa nói về
tiền gì ?”
“Hả ?” Mộ An An não có chút chậm lạitiền , tiền gì ?”
Từ trước đến nay cô liên thông minh lanh lợi, nhưng lúc này , não cô thực sự chậm.
Cái này nếu là một trò chơi khăm trước đây bị bắt gặp , Mộ An An đầu óc sẽ suy nghĩ nhanh hơn bất kì thứ gì khác , sẽ lập tức tìm ra bảy tám lý do để nói .
Nhưng lần này rõ ràng có chút chậm.
Cái gì cũng không nghĩ ra được.
Suy nghĩ Mộ An An rối loạn, còn chưa kịp tìm từ ngữ thích hợp Thất gia đã tiến lên một bước, ôm ngang cô lên.
Cơ thẻ Mộ An An cứng đờ dữ dội.
Cặp mắt hạnh nhân kiềm chế nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Nhưng Thất gia không hề nhìn Mộ An An nhiều, anh đặt cô lên giường sau đó đắp chăn lên.
“Trong thời gian bị thương đừng cứ đứng mãi.”
Thất gia nói.
Mộ An An không nói gì, trong lòng vẫn còn căng thẳng.
Suy nghĩ vẫn đặt ở lúc nói chuyện với Chung Đình, sau đó bị Tông Chính Ngự đụng vỡ khung cảnh đó.
Đồng thời với căng thẳng là khi nhìn thái độ của lúc này của Thất gia, cô càng mơ hồ.
Cô tưởng cỏ im lặng sẽ bị Thất
gia dò hỏi, hoặc là sinh nghi, nhưng cả quá trinh biểu cảm của Tông Chính Ngự đều rất nhạt nhòa.
Thậm chí còn không nhắc gì.
“Bây giờ ta phải đi thành phố c một chuyến.”
Tông Chính Ngự nói, anh vân vê tai Mộ An An, “Đi khoảng ba ngày, mấy ngày này ngoan ngoãn một chút biết không?”
Mộ An An máy móc gật đầu.
Tông Chính Ngự không nói gì
thêm, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mộ An An vô thức muốn mờ miệng gọi anh, nhưng mở miệng rồi lại không phát ra được tiếng.
Gọi chi, nói gì bây giờ?
Xem như vừa rồi Mộ An An nói những lời kia , đối phương trầm mặc , là bởi vì lúc này Mộ An An không giống trước kia , đột nhiên giao tiếp với cô ta.
Mộ An An nghe Chung Đình hỏi câu này , lại im lặng một chút, rồi mới lên tiếng ,” Tôi biết rồi, tiền sẽ dựa theo biện pháp cũ trực tiếp giao đến cô.”
Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó xóa bỏ cuộc hội thoại.
Nhưng mà , mộ An An vừa thao
tác trên điện thoại, phía sau lại đột nhiên vang lên tiền gì?”
Một âm thanh giọng trầm vang lên , Mộ An An thân thể cứng đơ một giây , đang thao tác điện thoại cũng run lên.
Ban đầu là muốn ấn nút xóa , cuối cùng lại ấn không .
Nếu cô không phản ứng nhanh , kịp thời kiềm chế cái tay run của mình , thì điện thoại đã có thể bị cô ném ra ngoài.
Mộ An An trái tim như đập loạn xạ , đồng thời lại muốn liều mạng
áp chế sự hoảng loạn.
Chầm chậm quay người lại, liền nhìn thấy , Thất gia lúc này đang đứng ở sau lưng cô.
” Thất gia, chú vào từ lúc nào vậy?” Mộ An An cố gắng đừng giọng nói bình thường để hỏi.
Đồng thời trong não cô nhanh chóng nghĩ lại , vừa rồi lúc nói hai câu với Chung Đình , có qua nhiều thông tin hay không.
” Vừa vào “. Tông Chính Ngự giọng nói rất thấp , lại hỏi thêm một câu nữa:” Cháu vừa nói về
tiền gì ?”
“Hả ?” Mộ An An não có chút chậm lạitiền , tiền gì ?”
Từ trước đến nay cô liên thông minh lanh lợi, nhưng lúc này , não cô thực sự chậm.
Cái này nếu là một trò chơi khăm trước đây bị bắt gặp , Mộ An An đầu óc sẽ suy nghĩ nhanh hơn bất kì thứ gì khác , sẽ lập tức tìm ra bảy tám lý do để nói .
Nhưng lần này rõ ràng có chút chậm.
Cái gì cũng không nghĩ ra được.
Suy nghĩ Mộ An An rối loạn, còn chưa kịp tìm từ ngữ thích hợp Thất gia đã tiến lên một bước, ôm ngang cô lên.
Cơ thẻ Mộ An An cứng đờ dữ dội.
Cặp mắt hạnh nhân kiềm chế nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Nhưng Thất gia không hề nhìn Mộ An An nhiều, anh đặt cô lên giường sau đó đắp chăn lên.
“Trong thời gian bị thương đừng cứ đứng mãi.”
Thất gia nói.
Mộ An An không nói gì, trong lòng vẫn còn căng thẳng.
Suy nghĩ vẫn đặt ở lúc nói chuyện với Chung Đình, sau đó bị Tông Chính Ngự đụng vỡ khung cảnh đó.
Đồng thời với căng thẳng là khi nhìn thái độ của lúc này của Thất gia, cô càng mơ hồ.
Cô tưởng cỏ im lặng sẽ bị Thất
gia dò hỏi, hoặc là sinh nghi, nhưng cả quá trinh biểu cảm của Tông Chính Ngự đều rất nhạt nhòa.
Thậm chí còn không nhắc gì.
“Bây giờ ta phải đi thành phố c một chuyến.”
Tông Chính Ngự nói, anh vân vê tai Mộ An An, “Đi khoảng ba ngày, mấy ngày này ngoan ngoãn một chút biết không?”
Mộ An An máy móc gật đầu.
Tông Chính Ngự không nói gì
thêm, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mộ An An vô thức muốn mờ miệng gọi anh, nhưng mở miệng rồi lại không phát ra được tiếng.
Gọi chi, nói gì bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.