Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 839
Ninh Hải
22/04/2022
Quách Nguyệt Hoa lúc nói chuyện, nắm chặt tay Giang Cầm, với vẻ mặt oán giận.
Đó là sự căm phẫn mạnh mẽ đối Mộ An An .
Hại con gái bà ta thành bộ dạng này, còn tỏ vẻ như mình là người vô tội, quả thực lòng dạ như rắn rết, không tức giận không được.
“Người như Mộ An An nhất định sẽ bị trời trừng phạt! Người đang làm trời đang nhìn. Nếu trời không ra tay, thì chúng ta ra tay!”
Quách Nguyệt Hoa nhấn mạnh
nói.
Giang cầm vốn dĩ đang ôm bà ta khóc, lại nghe Quách Nguyệt Hoa nói như vậy thì sửng sốt mấy giây, sau đó mới nắm được máu chốt hỏi: “Mẹ, họp báo gì vậy?”
Quách Nguyệt Hoa nhẹ nhàng sờ mặt Giang cầm: “Là buổi họp báo làm sáng tỏ việc của con, chỉ cần mở xong họp báo, con liền có thể rời khoải nơi này”
Lời vừa nói xong, Giang cầm hai mắt như phát sáng.
Cô đến nằm mơ cũng muốn rời đi
khỏi cái quỷ quái này.
Không phải bị bắt nạt, không bị quấy rối, không bị đầy vò.
Càng không cần chịu đựng những bữa ăn có chuột, gián, hay bị người khác đổ nước tiểu vào đồ ăn.
“Mẹ, mẹ nói thật sao? Con sự thật có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này sao, có thể thật chứ!” Giang cầm trở nên kích động.
Ngược lại, Quách Nguyệt Hoa mặt, lại có không vui.
Bà ta gật đầu, ngược lại càng dùng lực nắm chặt tay Giang Cầm hơn, tiểu cầm, ngày mai ở buổi họp báo con chỉ cần làm một chuyện này thôi, con sẽ có thể rời khỏi nơi này liền.
“Mẹ, mẹ nói đi, làm cái gì con đều sẽ làm theo, chỉ cần con có thể rời khỏi nơi này!”
“Ngày mai…” – Quách Nguyêt
Hoa giọng nói có chút do dự, dừng lại khoảng mấy chục giây sau, mới nói: “Ngày mai ba của con sẽ trên buổi họp báo thừa nhận, con lúc nhỏ bị cha đẻ ngược đãi, tuổi thơ đau khổ, cho
nên mới bị bệnh tâm thần.
Giang cầm gương mặt trở nên kích động, khi nghe Quách Nguyệt Hoa nói ra câu này, trong nháy mắt cả người cô cứng ngắc.
Sau khi thẩn thờ được một lúc, con như đã hiểu được câu nói của Quách Nguyệt Hoa.
Quách Nguyên Hoa trấn an nói: “Tiểu Cầm, chúng ta đều sắp xếp mọi chuyện ổn rồi, đây chỉ là tạm thời khuất nhục thôi, con chỉ cần đến họp báo ờ bên trên thừa nhận con bị bệnh tâm thần, đồng thời cúi người xin lỗi Mộ An An,
con liền có thể đi rồi.
Giang cầm không nói gì, mà dùng sửc hất bàn tay Quách Nguyệt Hoa ra, cái tay đang bị còng dây xích đập mạnh xuống bàn phát ra tiếng to.
Giang cầm đứng lên, người đi lui về sau, gương mặt không thể nào chấp nhận được.
Đó là sự căm phẫn mạnh mẽ đối Mộ An An .
Hại con gái bà ta thành bộ dạng này, còn tỏ vẻ như mình là người vô tội, quả thực lòng dạ như rắn rết, không tức giận không được.
“Người như Mộ An An nhất định sẽ bị trời trừng phạt! Người đang làm trời đang nhìn. Nếu trời không ra tay, thì chúng ta ra tay!”
Quách Nguyệt Hoa nhấn mạnh
nói.
Giang cầm vốn dĩ đang ôm bà ta khóc, lại nghe Quách Nguyệt Hoa nói như vậy thì sửng sốt mấy giây, sau đó mới nắm được máu chốt hỏi: “Mẹ, họp báo gì vậy?”
Quách Nguyệt Hoa nhẹ nhàng sờ mặt Giang cầm: “Là buổi họp báo làm sáng tỏ việc của con, chỉ cần mở xong họp báo, con liền có thể rời khoải nơi này”
Lời vừa nói xong, Giang cầm hai mắt như phát sáng.
Cô đến nằm mơ cũng muốn rời đi
khỏi cái quỷ quái này.
Không phải bị bắt nạt, không bị quấy rối, không bị đầy vò.
Càng không cần chịu đựng những bữa ăn có chuột, gián, hay bị người khác đổ nước tiểu vào đồ ăn.
“Mẹ, mẹ nói thật sao? Con sự thật có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này sao, có thể thật chứ!” Giang cầm trở nên kích động.
Ngược lại, Quách Nguyệt Hoa mặt, lại có không vui.
Bà ta gật đầu, ngược lại càng dùng lực nắm chặt tay Giang Cầm hơn, tiểu cầm, ngày mai ở buổi họp báo con chỉ cần làm một chuyện này thôi, con sẽ có thể rời khỏi nơi này liền.
“Mẹ, mẹ nói đi, làm cái gì con đều sẽ làm theo, chỉ cần con có thể rời khỏi nơi này!”
“Ngày mai…” – Quách Nguyêt
Hoa giọng nói có chút do dự, dừng lại khoảng mấy chục giây sau, mới nói: “Ngày mai ba của con sẽ trên buổi họp báo thừa nhận, con lúc nhỏ bị cha đẻ ngược đãi, tuổi thơ đau khổ, cho
nên mới bị bệnh tâm thần.
Giang cầm gương mặt trở nên kích động, khi nghe Quách Nguyệt Hoa nói ra câu này, trong nháy mắt cả người cô cứng ngắc.
Sau khi thẩn thờ được một lúc, con như đã hiểu được câu nói của Quách Nguyệt Hoa.
Quách Nguyên Hoa trấn an nói: “Tiểu Cầm, chúng ta đều sắp xếp mọi chuyện ổn rồi, đây chỉ là tạm thời khuất nhục thôi, con chỉ cần đến họp báo ờ bên trên thừa nhận con bị bệnh tâm thần, đồng thời cúi người xin lỗi Mộ An An,
con liền có thể đi rồi.
Giang cầm không nói gì, mà dùng sửc hất bàn tay Quách Nguyệt Hoa ra, cái tay đang bị còng dây xích đập mạnh xuống bàn phát ra tiếng to.
Giang cầm đứng lên, người đi lui về sau, gương mặt không thể nào chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.