Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 867
Ninh Hải
29/04/2022
Lúc này Tiểu Cửu Cửu mới để ý đến tình huống của Mộ An An.
Còn đưa tay ra gõ gõ lên chiếc chân phải đang bó bột của Mộ An An.
Nếu Mộ An An không phải niệm tình con bé còn nhỏ thì đã tung cho một cước rồi.
Cô nói: “Tai nạn.”
“Sao mà tai nạn xe ạ? Ai tông chị, người đó giờ đang ở đâu, ở bệnh viện hả? Nếu không phải ở bệnh viện thì bây giờ tôi sẽ đi đánh cho người đó vào luôn bệnh viện.”
Tiểu Cửu nói xong thì bắt đầu cởi cúc áo trên cổ, khí thế phừng phừng.
Một chút cũng không giống đang đùa giỡn.
Có điều, Mộ An An không hề muốn tiếp tục chủ đề đó với tiểu Cửu mà nói ra một câu mấu chốt.
“Em như thế, không sợ anh em phát hiện hành tung của em sao?”
Lời này của Mộ An An khiến cho tiểu Cửu Cửu vốn đang khí thế hừng hực lập tức héo úa.
Lưng cũng không còn thẳng nữa.
Cô bé rụt về bên cạnh Mộ An An, nhìn trái nhìn phải và kéo khẩu trang lên, nhỏ giọng nói với Mộ An An: “Chị gái học bá, bây giờ chúng ta đi nhanh nhé?”
Thất ca nhà cô có thế lực phân bố khắp Giang Thành.
Phỏng chừng một lúc nữa là cha cô sẽ nói với Thất ca.
Thất ca này mà tìm người, nếu mà phát hiện được hành tung của cô ờ đây, chắc chắn sẽ lập tức lộn cả cái Giang Thành lên lôi
cho ra được cô.
Tiểu Cửu nghĩ nghĩ, liền kiềm không được mà rùng mình một cái.
Cô chán ghét ba mình, không thích những anh trai ăn hiếp cố, nhưng sự nhất là Thất ca.
Bởi vì cô có thể quậy phá với anh trai và ba.
Chỉ duy nhất có Thất ca, là đến cả tiếng cô cũng không dám phát.
Đó căn bản không phải Thất ca gì, đó là một người không có kiên
nhẫn, tính khí xấu đã vậy còn bạo lực, một khi động tay thì không quan tâm cô là em gái, không quan tâm cô là con gái, là cái kiểu mà muốn xử chết cô ấy.
Quá đáng sợ rồi!
Mộ An An tất nhiên là cảm nhận được sự sợ hãi của tiểu Cửu, lúc này cô nổi lòng muốn chọc người.
“Vội làm gì? Không phải là hỏi chân chị làm sao mà bị tai nạn sao, để chị nói rõ với em, nói xong rồi hãy về.”
“Không,không,không cần đâu
ạ?”
Tiểu Cửu cười ngượng, cô ôm lấy cổ Mộ An An: “Chị, chị gái tốt, chị gái xinh đẹp, chuyện này để sau chúng ta nói, không cần thiết phải ở nơi công chúng mà xử lý đâu nhỉ?”
Xử sao?”
Mộ An An cố ý làm ra vẻ mặt hoài nghi: “Vừa nãy em hôn chi vài cái kêu chụt chụt, giờ lại thấy ngại sao.”
“Chị, Cửu Cửu sai rồi.”
Tiểu Cửu sắp khóc đến nơi, thiếu chút nữa thì quỳ xuống với Mộ An An, cô thầm tát vào môi mình cách lớp khẩu trang.
Cái này không hề giống như tạm biệt người ta mà giống như khiêu khích hơn.
“Người ta đã lái xe hơn 20 mấy tiếng để đưa em đến đây đúng không?”
Mộ An An không nhịn được hỏi. “Đúng ạ.”
Tiểu Cửu đáp.
Mộ An An lại không nhịn được quay đầu nhìn.
Cậu thanh niên tóc xanh không
hề quan tâm cái nắm đấm khiêu khích của tiểu Cửu.
Còn đưa tay ra gõ gõ lên chiếc chân phải đang bó bột của Mộ An An.
Nếu Mộ An An không phải niệm tình con bé còn nhỏ thì đã tung cho một cước rồi.
Cô nói: “Tai nạn.”
“Sao mà tai nạn xe ạ? Ai tông chị, người đó giờ đang ở đâu, ở bệnh viện hả? Nếu không phải ở bệnh viện thì bây giờ tôi sẽ đi đánh cho người đó vào luôn bệnh viện.”
Tiểu Cửu nói xong thì bắt đầu cởi cúc áo trên cổ, khí thế phừng phừng.
Một chút cũng không giống đang đùa giỡn.
Có điều, Mộ An An không hề muốn tiếp tục chủ đề đó với tiểu Cửu mà nói ra một câu mấu chốt.
“Em như thế, không sợ anh em phát hiện hành tung của em sao?”
Lời này của Mộ An An khiến cho tiểu Cửu Cửu vốn đang khí thế hừng hực lập tức héo úa.
Lưng cũng không còn thẳng nữa.
Cô bé rụt về bên cạnh Mộ An An, nhìn trái nhìn phải và kéo khẩu trang lên, nhỏ giọng nói với Mộ An An: “Chị gái học bá, bây giờ chúng ta đi nhanh nhé?”
Thất ca nhà cô có thế lực phân bố khắp Giang Thành.
Phỏng chừng một lúc nữa là cha cô sẽ nói với Thất ca.
Thất ca này mà tìm người, nếu mà phát hiện được hành tung của cô ờ đây, chắc chắn sẽ lập tức lộn cả cái Giang Thành lên lôi
cho ra được cô.
Tiểu Cửu nghĩ nghĩ, liền kiềm không được mà rùng mình một cái.
Cô chán ghét ba mình, không thích những anh trai ăn hiếp cố, nhưng sự nhất là Thất ca.
Bởi vì cô có thể quậy phá với anh trai và ba.
Chỉ duy nhất có Thất ca, là đến cả tiếng cô cũng không dám phát.
Đó căn bản không phải Thất ca gì, đó là một người không có kiên
nhẫn, tính khí xấu đã vậy còn bạo lực, một khi động tay thì không quan tâm cô là em gái, không quan tâm cô là con gái, là cái kiểu mà muốn xử chết cô ấy.
Quá đáng sợ rồi!
Mộ An An tất nhiên là cảm nhận được sự sợ hãi của tiểu Cửu, lúc này cô nổi lòng muốn chọc người.
“Vội làm gì? Không phải là hỏi chân chị làm sao mà bị tai nạn sao, để chị nói rõ với em, nói xong rồi hãy về.”
“Không,không,không cần đâu
ạ?”
Tiểu Cửu cười ngượng, cô ôm lấy cổ Mộ An An: “Chị, chị gái tốt, chị gái xinh đẹp, chuyện này để sau chúng ta nói, không cần thiết phải ở nơi công chúng mà xử lý đâu nhỉ?”
Xử sao?”
Mộ An An cố ý làm ra vẻ mặt hoài nghi: “Vừa nãy em hôn chi vài cái kêu chụt chụt, giờ lại thấy ngại sao.”
“Chị, Cửu Cửu sai rồi.”
Tiểu Cửu sắp khóc đến nơi, thiếu chút nữa thì quỳ xuống với Mộ An An, cô thầm tát vào môi mình cách lớp khẩu trang.
Cái này không hề giống như tạm biệt người ta mà giống như khiêu khích hơn.
“Người ta đã lái xe hơn 20 mấy tiếng để đưa em đến đây đúng không?”
Mộ An An không nhịn được hỏi. “Đúng ạ.”
Tiểu Cửu đáp.
Mộ An An lại không nhịn được quay đầu nhìn.
Cậu thanh niên tóc xanh không
hề quan tâm cái nắm đấm khiêu khích của tiểu Cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.