Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 874
Ninh Hải
29/04/2022
Mộ An An đang định mờ miệng thì điện thoại rung lên.
Là Bác sĩ Cố gửi tin nhắn đến.
Bác sĩ Cố: Máy bay của Thất gia sắp hạ cánh rồi.
Mộ An An vừa thấy tin nhắn, ánh mắt liền sáng lên.
Cô nhìn thời gian, tám giờ rồi.
Thì ra đã bất tri bất giác nói chuyện với tiểu Cửu lâu như vậy.
Mà khi bây giờ biết được Thất gia sắp về, Mộ An An một giây cũng không muốn nói thêm với tiểu Cửu Cửu.
Cô trực tiếp nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ chị có chút chuyện, chúng ta có thể nhắn tin bất cứ lúc nào, em cần gì cứ nói với người làm hoặc là nhắn cho chị cũng được.”
Mộ An An nói xong, không đợi tiểu Cửu có phản ứng gì đã điều khiển xe lăn rời khỏi phòng.
“A, chị An…chị chạy nhanh như thế làm gì, có chuyện gì thế ạ?”
Tiểu Cửu Cửu hoàn toàn không hiểu gì.
Đồng thời lúc này, chiếc điện thoại được Mộ An An đặt bên cạnh reo lên.
Tiểu Cửu cầm lên nhìn, là tin nhắn VVechat.
Là ‘Đầy tớ’ gửi đến.
Đầy tớ: Thu xếp ổn thỏa chưa?
Người giàu nhất thế giới: ừm,
cậu về chưa?
Tiểu Cửu cầm điện thoại vốn định chờ đối phương đáp, nhưng đợi qua 5 phút vẫn chưa thấy đối phương có ý định trả lời.
Rõ ràng là không muốn đáp.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Cửu chửi lên một tiếng, khuôn mặt hầm hầm ném điện thoại lên giường.
Một tay chống hông một tay chỉ điện mắng: “Bà nó chứ, cậu cố ý phải không, tưởng rằng Cửu Cửu
của cậu để ý cậu một chút, để cho cậu đón một lần cậu liền bay lên trời à? Để chị Cửu cho cậu biết ai mới là ba!”
Tiểu Cửu gào lên, sau đó cầm điện thoại lên bật tin nhắn thoại mắng một đống.
Lúc gửi qua lại cảm thấy làm như thế rất mất mặt, giây sau liền lập tức thu hồi.
Nhưng…
Ngay khi tiểu Cửu thu hồi tin nhắn, đối phương đã gửi tin nhắn qua.
Chỉ ba chữ.
Nhưng lại khiến tiểu Cửu ọc máu!
Đầy tớ: Đã thấy rồi.
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm ba chữ vừa nhận được, cô có thể tường tượng được đối phương đang dùng cái đầu xanh dương biển nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt vô tình, cô lập tức có cảm giác nhục nhã hổ thẹn.
Cô ném điện thoại đi, cơ thể ngã lên giường, mặt chôn dưới chăn.
“Mất mặt quá đi.”
Một chút vốn cũng không còn nữa!
Ngự Viên Loan, sân bay tư nhân.
Máy bay bay từ thủ đô về đã hạ cánh ổn định ở đường bay.
Nhân viên đường bay bước lên mờ cửa khoang.
Là Bác sĩ Cố gửi tin nhắn đến.
Bác sĩ Cố: Máy bay của Thất gia sắp hạ cánh rồi.
Mộ An An vừa thấy tin nhắn, ánh mắt liền sáng lên.
Cô nhìn thời gian, tám giờ rồi.
Thì ra đã bất tri bất giác nói chuyện với tiểu Cửu lâu như vậy.
Mà khi bây giờ biết được Thất gia sắp về, Mộ An An một giây cũng không muốn nói thêm với tiểu Cửu Cửu.
Cô trực tiếp nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ chị có chút chuyện, chúng ta có thể nhắn tin bất cứ lúc nào, em cần gì cứ nói với người làm hoặc là nhắn cho chị cũng được.”
Mộ An An nói xong, không đợi tiểu Cửu có phản ứng gì đã điều khiển xe lăn rời khỏi phòng.
“A, chị An…chị chạy nhanh như thế làm gì, có chuyện gì thế ạ?”
Tiểu Cửu Cửu hoàn toàn không hiểu gì.
Đồng thời lúc này, chiếc điện thoại được Mộ An An đặt bên cạnh reo lên.
Tiểu Cửu cầm lên nhìn, là tin nhắn VVechat.
Là ‘Đầy tớ’ gửi đến.
Đầy tớ: Thu xếp ổn thỏa chưa?
Người giàu nhất thế giới: ừm,
cậu về chưa?
Tiểu Cửu cầm điện thoại vốn định chờ đối phương đáp, nhưng đợi qua 5 phút vẫn chưa thấy đối phương có ý định trả lời.
Rõ ràng là không muốn đáp.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Cửu chửi lên một tiếng, khuôn mặt hầm hầm ném điện thoại lên giường.
Một tay chống hông một tay chỉ điện mắng: “Bà nó chứ, cậu cố ý phải không, tưởng rằng Cửu Cửu
của cậu để ý cậu một chút, để cho cậu đón một lần cậu liền bay lên trời à? Để chị Cửu cho cậu biết ai mới là ba!”
Tiểu Cửu gào lên, sau đó cầm điện thoại lên bật tin nhắn thoại mắng một đống.
Lúc gửi qua lại cảm thấy làm như thế rất mất mặt, giây sau liền lập tức thu hồi.
Nhưng…
Ngay khi tiểu Cửu thu hồi tin nhắn, đối phương đã gửi tin nhắn qua.
Chỉ ba chữ.
Nhưng lại khiến tiểu Cửu ọc máu!
Đầy tớ: Đã thấy rồi.
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm ba chữ vừa nhận được, cô có thể tường tượng được đối phương đang dùng cái đầu xanh dương biển nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt vô tình, cô lập tức có cảm giác nhục nhã hổ thẹn.
Cô ném điện thoại đi, cơ thể ngã lên giường, mặt chôn dưới chăn.
“Mất mặt quá đi.”
Một chút vốn cũng không còn nữa!
Ngự Viên Loan, sân bay tư nhân.
Máy bay bay từ thủ đô về đã hạ cánh ổn định ở đường bay.
Nhân viên đường bay bước lên mờ cửa khoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.