Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 188: Có bạn trai? Người hôm qua bế cô sao?
Ninh Hải
03/01/2022
Cô liếc nhìn về phía Trần Hoa đang giả vờ bình tĩnh, sau đó liền hạ
giọng hỏi Hoắc Hiển một cách khó chịu: “Anh đang làm gì cái gì vậy?”
Hoắc Hiển không trả lời mà nhìn về phía chủ nhiệm Thường: “Chủ nhiệm Thường, có thể chứ?”
Chủ nhiệm Thường ho nhẹ một tiếng.
Ông ta rất muốn phun ra một câu: Cậu là nhị thiếu gia của Hoắc gia, tôi
dám nói không thể sao?
Đương nhiên ở bên ngoài,chủ nhiệm Thường vẫn duy trì khí chất của một chủ nhiệm, nói: “Vì có thực tập sinh chủ động yêu cầu tác chiến, vậy tôi cũng sẽ không hạn chế tinh thần dũng cảm của cậu, Hoắc Hiển, cậu đến khoa trầm cảm, Trần Hoa đi qua khoa khác.”
“Tôi không đồng ý.” – Mộ An An giơ tay phản đối: “Hoắc Hiển kể từ khi thực tập không có tới đây nhiều, còn vắng mặt nghiêm trọng, ai cũng đều biết làm việc trong một đội cùng với anh ta, về cơ bản đều là tác chiến một mình, ở khoa trầm cảm có rất nhiều việc, tôi không thể đối mặt với
điều đó một mình được, tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh.”
Mộ An An nói rất thẳng thắn.
Trong phòng họp, cuộc thảo luận giữa cô và Hoắc Hiển càng thêm thú vị.
Tất cả mọi người đều biết, làm việc chung một đội với Hoắc Hiển, chính là tác chiến một mình, nhưng không có ai dám nói.
Dù sao thân phận của hắn cũng ở bên kia.
Sắc mặt chủ nhiệm Thường cũng trầm xuống, nói thẳng: “Vậy ba người ở cùng một nơi, bác sĩ Trần, cậu dẫn
dắt nhiều người hơn.
Bác sĩ Trần gật đầu.
Mặc dù Mộ An An không muốn dính líu đến Hoắc Hiển, nhưng lúc này cũng không nói thêm gì.
Họp xong, Mộ An An liền trực tiếp kéo Hoắc Hiển đi.
Chỉ khi đến cầu thang của lối đi an toàn mới thả hắn ra.
Mộ An An chỉ vào Hoắc Hiển cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy sẽ ghen đấy.
Đừng làm khó cuộc sống của tôi vì niềm vui của riêng anh. Nếu như anh
nghĩ tôi cứu anh, đừng tưởng có thể quen biết tôi.”
Tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt, nói chuyện cũng rất cáu kỉnh và khó nghe.
Hoắc Hiển vẫn cười: “Có bạn trai? Người hôm qua bế cô sao?”
Ngày hôm qua Hoắc Hiển đã rất ngạc nhiên khi gặp Mộ An An.
Sau đó hắn điều tra, cũng không tra ra được thân phận của Mộ An An, nghe nói là đi cùng tới, ngay cả danh sách cũng không có.
về phần người một tay bế Mộ An An,
Hoắc Hiển chỉ nhìn từ phía sau, không nhìn thấy rõ mặt.
Nhìn thân phận hẳn là không đơn giản.
“Bạn trai đó của cô, có thân phận như thế nào?” – Hoắc Hiển lại hỏi một lần nữa, sau đó tiến đến gần Mộ An An.
Sau khi hắn biết tên thật của Mộ An An, lại nhìn vào khuôn mặt xấu xí này, hắn cảm giác có chút khác biệt.
Mộ An An không lùi bước, mà từ trong túi lấy ra một con dao gấp, chỉ thẳng vào Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển không trả lời mà nhìn về phía chủ nhiệm Thường: “Chủ nhiệm Thường, có thể chứ?”
Chủ nhiệm Thường ho nhẹ một tiếng.
Ông ta rất muốn phun ra một câu: Cậu là nhị thiếu gia của Hoắc gia, tôi
dám nói không thể sao?
Đương nhiên ở bên ngoài,chủ nhiệm Thường vẫn duy trì khí chất của một chủ nhiệm, nói: “Vì có thực tập sinh chủ động yêu cầu tác chiến, vậy tôi cũng sẽ không hạn chế tinh thần dũng cảm của cậu, Hoắc Hiển, cậu đến khoa trầm cảm, Trần Hoa đi qua khoa khác.”
“Tôi không đồng ý.” – Mộ An An giơ tay phản đối: “Hoắc Hiển kể từ khi thực tập không có tới đây nhiều, còn vắng mặt nghiêm trọng, ai cũng đều biết làm việc trong một đội cùng với anh ta, về cơ bản đều là tác chiến một mình, ở khoa trầm cảm có rất nhiều việc, tôi không thể đối mặt với
điều đó một mình được, tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh.”
Mộ An An nói rất thẳng thắn.
Trong phòng họp, cuộc thảo luận giữa cô và Hoắc Hiển càng thêm thú vị.
Tất cả mọi người đều biết, làm việc chung một đội với Hoắc Hiển, chính là tác chiến một mình, nhưng không có ai dám nói.
Dù sao thân phận của hắn cũng ở bên kia.
Sắc mặt chủ nhiệm Thường cũng trầm xuống, nói thẳng: “Vậy ba người ở cùng một nơi, bác sĩ Trần, cậu dẫn
dắt nhiều người hơn.
Bác sĩ Trần gật đầu.
Mặc dù Mộ An An không muốn dính líu đến Hoắc Hiển, nhưng lúc này cũng không nói thêm gì.
Họp xong, Mộ An An liền trực tiếp kéo Hoắc Hiển đi.
Chỉ khi đến cầu thang của lối đi an toàn mới thả hắn ra.
Mộ An An chỉ vào Hoắc Hiển cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy sẽ ghen đấy.
Đừng làm khó cuộc sống của tôi vì niềm vui của riêng anh. Nếu như anh
nghĩ tôi cứu anh, đừng tưởng có thể quen biết tôi.”
Tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt, nói chuyện cũng rất cáu kỉnh và khó nghe.
Hoắc Hiển vẫn cười: “Có bạn trai? Người hôm qua bế cô sao?”
Ngày hôm qua Hoắc Hiển đã rất ngạc nhiên khi gặp Mộ An An.
Sau đó hắn điều tra, cũng không tra ra được thân phận của Mộ An An, nghe nói là đi cùng tới, ngay cả danh sách cũng không có.
về phần người một tay bế Mộ An An,
Hoắc Hiển chỉ nhìn từ phía sau, không nhìn thấy rõ mặt.
Nhìn thân phận hẳn là không đơn giản.
“Bạn trai đó của cô, có thân phận như thế nào?” – Hoắc Hiển lại hỏi một lần nữa, sau đó tiến đến gần Mộ An An.
Sau khi hắn biết tên thật của Mộ An An, lại nhìn vào khuôn mặt xấu xí này, hắn cảm giác có chút khác biệt.
Mộ An An không lùi bước, mà từ trong túi lấy ra một con dao gấp, chỉ thẳng vào Hoắc Hiển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.