Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 101: Cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn rời khỏi Thất gia
Ninh Hải
02/01/2022
Vẻ mặt anh bình tĩnh, cầm điện thoại tiếp tục trò chuyện, nhân tiện
móc tay về phía Mộ An An, ý ra hiệu cho cô đến bên cạnh mình.
Mộ An An ngoan ngoãn nghe theo.
Khi Mộ An An đi tới bên cạnh Tông Chính Ngự, tay anh tự nhiên nắm lấy lỗ tai của Mộ An An, theo sau đó là luồn tay về phía sau cổ của cô, xách cả người đi ra ngoài.
Mộ An An không hiểu.
Tông Chính Ngự dẫn cô tới phòng khách, mới chấm dứt cuộc nói chuyện.
“Thất gia chú muốn dẫn cháu đi đâu vậy?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự ngoảnh đầu lại nhìn cô, nói: “ở ngoại ô phía Bắc mở hội quán suối nước nóng, dẫn cháu đi chơi.”
Vừa nói ra những lời này, Mộ An An liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Vừa ròi khi Thất gia ngoắc tay, Mộ An An trong lòng đã có dự cảm không tốt.
“Sao lại không nói lời nào, không phải vẫn luốn muốn đến đó sao?”
Tông Chính Ngự nói xong, liền đưa tay nhéo mặt Mộ An An, nhưng Mộ An An liền lập tức lui về phía sau một bước.
Tay Thất gia trực tiếp ở khoảng không.
Anh cau mày nhìn chằm chằm Mộ An An.
Hiển nhiên không hiểu, đứa trẻ này đang làm gì.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên xấu hổ.
Mộ An An từ nhỏ đã thân thiết với Thất gia, làm rất nhiều hành động thân mật.
Nhưng ngày hôm qua tán gẫu cùng với bác sĩ Cố.
Thất gia sỡ dĩ không ngần ngại có những hành động thân mật với cô, là bởi vì trong lòng anh luôn coi Mộ An An như một đứa trẻ.
Mộ An An muốn thu phục Thất gia, trước tiên phải phá bỏ ấn tượng của Thất gia về mình.
Vì thế, Mộ An An liền nói: “Thất gia, chú đừng có sờ mặt cháu nữa.”
“Tại sao?” – Giọng điệu của Tông Chính Ngự đã bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Cháu không phải là đứa trẻ nữa, không thể làm những hành động có chút thân mật.”
Nói nếu nói như vậy, Mộ An An sẽ không khiến bản thân uổng công vô ích nữa, liền ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự nhấn mạnh: “Cháu đã trưởng thành rồi, không phải là trẻ con nữa, có một số hành động, chỉ có thể làm với bạn trai.”
“Bạn trai?” – Tông Chính Ngự ném ra hai chữ này.
Anh tiến lên từng bước, tới gần Mộ An An.
Mộ An An theo bản năng lui lại phía sau.
Tông Chính Ngự không có ý dừng lạ, từng bước ép sát.
Mãi cho đến khi thân thể Mộ An An dựa vào tay vịn thang lầu.
Trong lòng cô đang rất hoảng.
Theo bản năng cô liền giãy dụa, đột nhiên cổ tay cô bị Thất gia bắt lấy.
Anh đến gần, khắp người mang theo một cảm giác lạnh lẽo: “Cùng với tóc
xoăn sao?
Mộ An An không hiểu: “Cái gì?”
Nhưng mà, Thất gia lại ép sát đi tới, tay còn lại đã nắm chặt cằm Mộ An An: “Nhóc con, ta từng nói với cháu không được yêu đương chưa?”
“Thất gia, cháu không có yêu đương.”
Mộ An An nhanh chóng chứng minh sự vô tội của mình: “Cháu chỉ là cảm thấy, cháu đã trưởng thành ròi, chú thấy đó cháu đã bắt đầu thực tập rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.”
Với lời giải thích này của Mộ An An,
sắc mặt Tông Chính Ngự càng ngày trở nên đen hơn.
Đối với anh mà nói, những lời này thật vô lý và nực cười.
Bàn tay anh nắm chặt quai hàm của Mộ An An hơn, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Trưởng thành, cánh cứng rồi, muốn rời đi sao?”
Mộ An An lúc này lắc đầu.
Thất gia nắm rất mạnh, cô đau đến mức không nói được lời nào, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng cô lắc đầu rất nghiêm túc, biểu đạt bản thân không phải nghĩ như vậy.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn rời khỏi Thất gia.
Thậm chí vì để được ở lại bên cạnh Thất gia, cô có thể làm tất cả mọi chuyện xấu xa.
Mộ An An ngoan ngoãn nghe theo.
Khi Mộ An An đi tới bên cạnh Tông Chính Ngự, tay anh tự nhiên nắm lấy lỗ tai của Mộ An An, theo sau đó là luồn tay về phía sau cổ của cô, xách cả người đi ra ngoài.
Mộ An An không hiểu.
Tông Chính Ngự dẫn cô tới phòng khách, mới chấm dứt cuộc nói chuyện.
“Thất gia chú muốn dẫn cháu đi đâu vậy?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự ngoảnh đầu lại nhìn cô, nói: “ở ngoại ô phía Bắc mở hội quán suối nước nóng, dẫn cháu đi chơi.”
Vừa nói ra những lời này, Mộ An An liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Vừa ròi khi Thất gia ngoắc tay, Mộ An An trong lòng đã có dự cảm không tốt.
“Sao lại không nói lời nào, không phải vẫn luốn muốn đến đó sao?”
Tông Chính Ngự nói xong, liền đưa tay nhéo mặt Mộ An An, nhưng Mộ An An liền lập tức lui về phía sau một bước.
Tay Thất gia trực tiếp ở khoảng không.
Anh cau mày nhìn chằm chằm Mộ An An.
Hiển nhiên không hiểu, đứa trẻ này đang làm gì.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên xấu hổ.
Mộ An An từ nhỏ đã thân thiết với Thất gia, làm rất nhiều hành động thân mật.
Nhưng ngày hôm qua tán gẫu cùng với bác sĩ Cố.
Thất gia sỡ dĩ không ngần ngại có những hành động thân mật với cô, là bởi vì trong lòng anh luôn coi Mộ An An như một đứa trẻ.
Mộ An An muốn thu phục Thất gia, trước tiên phải phá bỏ ấn tượng của Thất gia về mình.
Vì thế, Mộ An An liền nói: “Thất gia, chú đừng có sờ mặt cháu nữa.”
“Tại sao?” – Giọng điệu của Tông Chính Ngự đã bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Cháu không phải là đứa trẻ nữa, không thể làm những hành động có chút thân mật.”
Nói nếu nói như vậy, Mộ An An sẽ không khiến bản thân uổng công vô ích nữa, liền ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự nhấn mạnh: “Cháu đã trưởng thành rồi, không phải là trẻ con nữa, có một số hành động, chỉ có thể làm với bạn trai.”
“Bạn trai?” – Tông Chính Ngự ném ra hai chữ này.
Anh tiến lên từng bước, tới gần Mộ An An.
Mộ An An theo bản năng lui lại phía sau.
Tông Chính Ngự không có ý dừng lạ, từng bước ép sát.
Mãi cho đến khi thân thể Mộ An An dựa vào tay vịn thang lầu.
Trong lòng cô đang rất hoảng.
Theo bản năng cô liền giãy dụa, đột nhiên cổ tay cô bị Thất gia bắt lấy.
Anh đến gần, khắp người mang theo một cảm giác lạnh lẽo: “Cùng với tóc
xoăn sao?
Mộ An An không hiểu: “Cái gì?”
Nhưng mà, Thất gia lại ép sát đi tới, tay còn lại đã nắm chặt cằm Mộ An An: “Nhóc con, ta từng nói với cháu không được yêu đương chưa?”
“Thất gia, cháu không có yêu đương.”
Mộ An An nhanh chóng chứng minh sự vô tội của mình: “Cháu chỉ là cảm thấy, cháu đã trưởng thành ròi, chú thấy đó cháu đã bắt đầu thực tập rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.”
Với lời giải thích này của Mộ An An,
sắc mặt Tông Chính Ngự càng ngày trở nên đen hơn.
Đối với anh mà nói, những lời này thật vô lý và nực cười.
Bàn tay anh nắm chặt quai hàm của Mộ An An hơn, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Trưởng thành, cánh cứng rồi, muốn rời đi sao?”
Mộ An An lúc này lắc đầu.
Thất gia nắm rất mạnh, cô đau đến mức không nói được lời nào, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng cô lắc đầu rất nghiêm túc, biểu đạt bản thân không phải nghĩ như vậy.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn rời khỏi Thất gia.
Thậm chí vì để được ở lại bên cạnh Thất gia, cô có thể làm tất cả mọi chuyện xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.