Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 156: Còn câu hỏi nào không?
Ninh Hải
03/01/2022
Cô ấy thực sự thích Thất Gia, chỉ muốn trở thành người phụ nữ của chú ấy.
Đó là kiểu, hàng ngày khi cô mở mắt thì có thể nhìn thấy, hơn nữa trao cho cô một nụ hôn như một người phụ nữ.
Chứ không phải công chúa nhỏ.
Dù có được nâng lên tận trời xanh, trong mắt anh cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cô không thích.
Bây giờ cũng đang nỗ lực chỉ để xé bỏ nhãn mác của đứa trẻ, thậm chí tham gia vào những bữa tiệc nhàm chán như vậy.
“Còn câu hỏi nào không?” Mộ An An hỏi, “Không có câu hỏi nào chúng ta sẽ đi ra ngoài.”
Mộ An An cảm thấy Trần Hoa cần phải tự mình tiêu hóa.
Nhưng mà, vừa lúc Mộ An An chuẩn bị rời đi, Trần Hoa vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ An An, “Còn có một chuyện.” Mộ An An quay đầu nghi ngờ nhìn lại Trần Hoa.
Trần Hoa cúi đầu hít sâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Làm phiền câu cho tôi mượn biệt thự bên cạnh bệnh viện. Tôi muốn giảm cân.”
Mộ An An cười, “Được, ba tháng này sẽ là của cậu.”
Nói xong, cô trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra, ném cho Trần Hoa.
“Cậu tùy ý mang theo chìa khóa?” Trần Hoa kinh ngạc.
Mộ An An nhún vai, “Có linh cảm, cậu tại yến tiệc sẽ hứa với tôi.”
Trần Hoa mỉm cười, đi tới trước mặt Mộ An An, ôm lấy cô, “An An, cám ơn cậu, cậu thật tốt với tôi. Ba mẹ tôi đều không đối xử tốt với tôi như cậu.”
Cuối cùng, giọng nói của Trần Hoa có chút nghẹn ngào.
Thực sự cảm động.
Trước đây Trần Hoa cảm thấy hai người bình đẳng, đối xử tốt với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận của Mộ An An đã được công khai, cô ấy biết rằng cô ấy và Mộ An An chỉ đơn giản
là trên trời và mặt đất.
Nhưng cô hề chê bơi, mà tiếp tục giúp đỡ cô ấy.
“Được rồi, đợi giảm cân xong rồi hẵng cảm động.” Mộ An An kéo Trần Hoa ra.
Cô không chịu nổi cảnh bịn rịn cảm động.
Đưa tay ra và lấy khăn giấy cho Trần Hoa.
Khi Trần Hoa lau mặt, Mộ An An mở tủ gương bên hông, nơi chứa đầy các sản phẩm trang điểm và chăm sóc da thương hiệu lớn, đặc biệt dành cho
phụ nữ.
Trần Hoa nuốt nước miếng, cô quả nhiên là một người giàu có.
“Cậu trang điểm đi, tôi trước đi ra ngoài.”
Như lời của Mộ An An, sau khi Trần Hoa gật đầu, cô ấy bước ra và mở cửa phòng thay đồ.
Mộ An An muốn cho Trần Hoa có thời gian tiêu hóa một mình, vì vậy cô đã chọn đợi bên ngoài.
Đó là kiểu, hàng ngày khi cô mở mắt thì có thể nhìn thấy, hơn nữa trao cho cô một nụ hôn như một người phụ nữ.
Chứ không phải công chúa nhỏ.
Dù có được nâng lên tận trời xanh, trong mắt anh cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cô không thích.
Bây giờ cũng đang nỗ lực chỉ để xé bỏ nhãn mác của đứa trẻ, thậm chí tham gia vào những bữa tiệc nhàm chán như vậy.
“Còn câu hỏi nào không?” Mộ An An hỏi, “Không có câu hỏi nào chúng ta sẽ đi ra ngoài.”
Mộ An An cảm thấy Trần Hoa cần phải tự mình tiêu hóa.
Nhưng mà, vừa lúc Mộ An An chuẩn bị rời đi, Trần Hoa vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ An An, “Còn có một chuyện.” Mộ An An quay đầu nghi ngờ nhìn lại Trần Hoa.
Trần Hoa cúi đầu hít sâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, “Làm phiền câu cho tôi mượn biệt thự bên cạnh bệnh viện. Tôi muốn giảm cân.”
Mộ An An cười, “Được, ba tháng này sẽ là của cậu.”
Nói xong, cô trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra, ném cho Trần Hoa.
“Cậu tùy ý mang theo chìa khóa?” Trần Hoa kinh ngạc.
Mộ An An nhún vai, “Có linh cảm, cậu tại yến tiệc sẽ hứa với tôi.”
Trần Hoa mỉm cười, đi tới trước mặt Mộ An An, ôm lấy cô, “An An, cám ơn cậu, cậu thật tốt với tôi. Ba mẹ tôi đều không đối xử tốt với tôi như cậu.”
Cuối cùng, giọng nói của Trần Hoa có chút nghẹn ngào.
Thực sự cảm động.
Trước đây Trần Hoa cảm thấy hai người bình đẳng, đối xử tốt với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận của Mộ An An đã được công khai, cô ấy biết rằng cô ấy và Mộ An An chỉ đơn giản
là trên trời và mặt đất.
Nhưng cô hề chê bơi, mà tiếp tục giúp đỡ cô ấy.
“Được rồi, đợi giảm cân xong rồi hẵng cảm động.” Mộ An An kéo Trần Hoa ra.
Cô không chịu nổi cảnh bịn rịn cảm động.
Đưa tay ra và lấy khăn giấy cho Trần Hoa.
Khi Trần Hoa lau mặt, Mộ An An mở tủ gương bên hông, nơi chứa đầy các sản phẩm trang điểm và chăm sóc da thương hiệu lớn, đặc biệt dành cho
phụ nữ.
Trần Hoa nuốt nước miếng, cô quả nhiên là một người giàu có.
“Cậu trang điểm đi, tôi trước đi ra ngoài.”
Như lời của Mộ An An, sau khi Trần Hoa gật đầu, cô ấy bước ra và mở cửa phòng thay đồ.
Mộ An An muốn cho Trần Hoa có thời gian tiêu hóa một mình, vì vậy cô đã chọn đợi bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.