Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 60: DÁM THÍCH NGƯỜI KHÁC, TA ĐÁNH GÃY CHÂN
Ninh Hải
26/07/2021
Mộ An An không dám nhìn chằm chằm vào Tông Chính Ngự.
Liền lén nhìn một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, giả bộ như thuận miệng nhắc tới chủ đề.
Mùi vị của thức ăn là gì, cô đều không thể cảm nhận được.
Không khí phòng ăn đột nhiên lắng xuống.
Mộ An An chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, cùng với âm thanh đổ mò hôi một cách lo lắng.
Cô rất mong chờ câu trả lời của Tông Chính Ngự, nhưng cũng rất sợ hãi.
Nhưng Thát gia, vẫn trì trệ chưa mở miệng.
Cuối cùng, một hồi chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Nói.”
Tông Chính Ngự trả lời điện thoại, đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.
Mộ An An thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó không khỏi có chút mát mát.
Cô rất muốn biết câu trả lời.
Sẽ ủng hộ, cô vẫn sẽ kiên trì thích anh sao?
Tuy có tiếc nuối và mất mát, nhưng Mộ An An cũng rất nhanh thu lại cảm xúc.
Đề tài này đã kết thúc, trước mắt không thể tiếp tục hỏi nữa.
Mộ An An cụp mắt xuống, lặng lẽ ăn.
Cô vẫn không để ý, Tông Chính Ngự vốn đi ra khỏi nhà ăn, đứng ở cửa sổ kiểu Pháp nghe điện thoại công việc, mấy lần ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Mộ An An đang lặng lẽ ăn cơm.
Trong đầu anh đều hiện lên câu hỏi vừa rồi của Mộ An An.
Cô nói, nếu như cô vô cùng thích một người, liệu anh có ủng hộ không!
Sẽ không, cũng sẽ không để cô rời khỏi Ngự Viên Loan, trong lòng chứa đựng người khác.
Đây là câu trả lời rất trực tiếp của Tông Chính Ngự.
Mộ An An mới vừa ăn xong, cuộc gọi công việc của Tông Chính Ngự cũng kết thúc.
Anh trở lại nhà ăn, cầm lấy áo khoác.
“Thất gia, chú muốn ra ngoài sao?” – Mộ An An lắm bẩm.
Tông Chính Ngự gật đầu.
“Lại đi tới tiệc rượu, lưu lại dấu son môi trên cổ áo chú sao?”
Tông Chính Ngự vừa mặc áo khoác vào, nghe Mộ An An nói lời này, lông mày liền nhướng lên: “Thế nào?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tiệc rượu này thực sự rất thú vị, còn có thể đường đường để lại dấu son môi trên cổ áo Thắt gia, là thỏi vàng nhỏ YSL 23, thật tuyệt vời.”
““Nhóc con.”
Tông Chính Ngự bước tới xoa đầu Mộ An An: “Lần sau dẫn cháu đi.”
“Cháu đi cũng vô dụng, sẽ không có ai để lại dấu son môi trên cổ áo của cháu.”
“Xong chưa?”
Mộ An An im bặt, nhưng vẫn không cam lòng nắm lấy tay Tông Chính Ngự cắn một miếng.
“Chú đi đi, để xem tối hôm nay có màu gì.”
“Ta tới công ty.”
“Oh; Mộ An An đáp lại một câu có lệ, rồi chạy ra khỏi nhà ăn, phớt lờ Tông Chính Ngự.
Thất gia đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng lưng của nhóc con, khóe miệng nhéch lên một cách vô lực, lắc đầu.
Đúng là chưa lớn nổi, thích quậy phá.
Mộ An An trở lại phòng, nhìn Tông Chính Ngự ngồi lên xe rời đi qua cửa sổ, lúc này mới vào phòng tắm để tắm rửa.
Bởi vì tay bị thương không dính được nước nên Mộ An An đã nhờ người hầu giúp đỡ.
Tắm rửa xong vừa vặn là tám giờ tối.
Dựa theo nội dung đoạn chat của ba người cùng với Hoắc Hiển và Trần Hoa.
Chắc khoảng 7 giờ tối, tên tóc xoăn và Trần Hoa đã gặp mặt nhau.
Nhìn thấy nhóm chat im lặng, Hoắc Hiển cũng không có gửi tin nhắn, trong lòng cơ bản xác định, Trần Hoa đã đi đến cuộc hẹn.
Mộ An An không quan tâm nữa, liền trực tiếp đi ôn lại kiến thức.
Tại bệnh viện tâm thần Lam Thiên, cho đến nay vẫn chưa bắt được người trộm hồ sơ bệnh án, nhưng Mộ An An trải qua tăng ca cả ngày cùng Trần Hoa và các sư tỷ, đã đem hồ sơ bệnh án bổ sung lại một lần nữa.
Chỉnh sửa hồ sơ bệnh án thật mệt. Mộ An An vốn không liên quan gì đến người trộm vụ án, nhưng khi làm xong liền nhịn không được mắng hai câu.
Uống nhằm thuốc, ăn cắp hồ sơ bệnh án của bệnh viện tâm thân.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của việc sao chép hồ sơ bệnh án, chính là có thể trực tiếp hiểu biết thêm một số bệnh án, thuốc và các kiến thức.
Mộ An An sau khi học xong chỉ ngồi trên ghế suốt hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi mệt mỏi, lúc này mới duỗi mình đi vệ sinh.
Khi cô đi ra, điện thoại đúng lúc đổ chuông.
Trần Hoa gọi điện tới.
Mộ An An nhướng mày, xem ra bữa tối hôm nay có thành quả.
Mộ An An vừa cầm lên, liền cười hỏi: “Thế nào rồi, cô gái nhỏ?”
“Tốt… Kích thích lắm.” — Trong điện thoại, giọng Trần Hoa đang run rẩy, hình như cô đang ở ven đường, Mộ An An còn có thể nghe thấy tiếng xe cộ.
“Cậu chưa về nhà sao?” – Mộ An An hỏi.
Trần Hoa dừng một chút: “Học trưởng nói muốn đưa mình về nhà, nhưng mình đã từ chối, cảm giác tiếp tục cùng anh ấy ở một chỗ, mình sẽ điên mắt, không, mình đã điên rồi!
Mộ An An, mình thật sự thật sự, thật sự điên rồi!”
Hai câu cuối cùng, Trần Hoa gần như hét lên, dường như đã gắng nhịn cả đêm.
Mộ An An yên lặng lắng nghe, Trần Hoa không ngừng hét lên ở đằng kia, nội dung cô hét lên căn bản là “điên rồi”, “trời ơi”, “cứu mạng”, chỉ là một loại cảm xúc phát tiết.
Mộ An An chỉ yên lặng lắng nghe.
Trần Hoa hét lên khoảng ba đến năm phút, sau đó đột nhiên im lặng, giọng nói trầm hơn rất nhiều: “An An, cậu biết không, tối nay, chính là giấc mơ của mình, anh ấy…
chỉ là giác mộng của mình mà thôi.”
Mộ An An im lặng lắng nghe.
Trần Hoa: “Thật ra trong lòng mình vẫn còn một bí mật, mình và Hoắc Hiển… học chung trường cấp ba. Hồi cấp ba, anh ấy đã là trùm trường rồi, không thích đọc sách, mỗi ngày chơi đùa gây sự đánh nhau một cách vớ vẫn, có một lần mình gặp anh ấy đang hút thuốc, kéo một người từ trên mặt đất ấn đầu xuống nước, thiếu chút nữa là nhân chìm người đó.”
“Từ nhỏ mình đã biết thân biết phận, tránh xa những người như thế này. Nhưng mình không có tránh được lòng mình, ngày đó, mình bị bắt thu phí bảo kê, sợ đến mức sắp khóc, anh ấy cứ như vậy đứng ở sau lưng mình, sau đó đưa tay qua vai mình, đẩy một người ra, rồi thản nhiên nói một câu ‘thu một cái thử xem, liền cướp đi trái tim mình.”
“Sau đó, mình nghe nói, năm cuối cấp ba anh ấy đột nhiên thay đổi, bắt đầu đọc sách, nói là muốn thi vào trường y.
Anh ấy rất thông minh, nói thi liền thi đậu.”
“An An, mình đến trường y là muốn theo đuổi giấc mộng của mình.”
“An An, thật sự… Cám ơn cậu, đã mang giấc mộng của mình đến với mình.”
“An An, anh ấy thật sự, rất tốt.”
“Mặc dù mình biết… Anh ấy không có khả năng thích mình, hôm nay cậu không xuất hiện, anh ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói ra làm mình khó xử.”
Sau đó, Mộ An An vẫn nghe Trần Hoa nói liên tục trong khoảng nửa giờ, tất cả đều là tâm sự về con gái, có thể bởi vì trong lòng đều có một giác mộng, cho nên Mộ An An mới có thể cảm động lây.
Khi kết thúc cuộc gọi, Mộ An An liền nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ về Tông Chính Ngự.
Thát gia, cũng là giác mộng của cô.
Liền lén nhìn một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, giả bộ như thuận miệng nhắc tới chủ đề.
Mùi vị của thức ăn là gì, cô đều không thể cảm nhận được.
Không khí phòng ăn đột nhiên lắng xuống.
Mộ An An chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, cùng với âm thanh đổ mò hôi một cách lo lắng.
Cô rất mong chờ câu trả lời của Tông Chính Ngự, nhưng cũng rất sợ hãi.
Nhưng Thát gia, vẫn trì trệ chưa mở miệng.
Cuối cùng, một hồi chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Nói.”
Tông Chính Ngự trả lời điện thoại, đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.
Mộ An An thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó không khỏi có chút mát mát.
Cô rất muốn biết câu trả lời.
Sẽ ủng hộ, cô vẫn sẽ kiên trì thích anh sao?
Tuy có tiếc nuối và mất mát, nhưng Mộ An An cũng rất nhanh thu lại cảm xúc.
Đề tài này đã kết thúc, trước mắt không thể tiếp tục hỏi nữa.
Mộ An An cụp mắt xuống, lặng lẽ ăn.
Cô vẫn không để ý, Tông Chính Ngự vốn đi ra khỏi nhà ăn, đứng ở cửa sổ kiểu Pháp nghe điện thoại công việc, mấy lần ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Mộ An An đang lặng lẽ ăn cơm.
Trong đầu anh đều hiện lên câu hỏi vừa rồi của Mộ An An.
Cô nói, nếu như cô vô cùng thích một người, liệu anh có ủng hộ không!
Sẽ không, cũng sẽ không để cô rời khỏi Ngự Viên Loan, trong lòng chứa đựng người khác.
Đây là câu trả lời rất trực tiếp của Tông Chính Ngự.
Mộ An An mới vừa ăn xong, cuộc gọi công việc của Tông Chính Ngự cũng kết thúc.
Anh trở lại nhà ăn, cầm lấy áo khoác.
“Thất gia, chú muốn ra ngoài sao?” – Mộ An An lắm bẩm.
Tông Chính Ngự gật đầu.
“Lại đi tới tiệc rượu, lưu lại dấu son môi trên cổ áo chú sao?”
Tông Chính Ngự vừa mặc áo khoác vào, nghe Mộ An An nói lời này, lông mày liền nhướng lên: “Thế nào?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tiệc rượu này thực sự rất thú vị, còn có thể đường đường để lại dấu son môi trên cổ áo Thắt gia, là thỏi vàng nhỏ YSL 23, thật tuyệt vời.”
““Nhóc con.”
Tông Chính Ngự bước tới xoa đầu Mộ An An: “Lần sau dẫn cháu đi.”
“Cháu đi cũng vô dụng, sẽ không có ai để lại dấu son môi trên cổ áo của cháu.”
“Xong chưa?”
Mộ An An im bặt, nhưng vẫn không cam lòng nắm lấy tay Tông Chính Ngự cắn một miếng.
“Chú đi đi, để xem tối hôm nay có màu gì.”
“Ta tới công ty.”
“Oh; Mộ An An đáp lại một câu có lệ, rồi chạy ra khỏi nhà ăn, phớt lờ Tông Chính Ngự.
Thất gia đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng lưng của nhóc con, khóe miệng nhéch lên một cách vô lực, lắc đầu.
Đúng là chưa lớn nổi, thích quậy phá.
Mộ An An trở lại phòng, nhìn Tông Chính Ngự ngồi lên xe rời đi qua cửa sổ, lúc này mới vào phòng tắm để tắm rửa.
Bởi vì tay bị thương không dính được nước nên Mộ An An đã nhờ người hầu giúp đỡ.
Tắm rửa xong vừa vặn là tám giờ tối.
Dựa theo nội dung đoạn chat của ba người cùng với Hoắc Hiển và Trần Hoa.
Chắc khoảng 7 giờ tối, tên tóc xoăn và Trần Hoa đã gặp mặt nhau.
Nhìn thấy nhóm chat im lặng, Hoắc Hiển cũng không có gửi tin nhắn, trong lòng cơ bản xác định, Trần Hoa đã đi đến cuộc hẹn.
Mộ An An không quan tâm nữa, liền trực tiếp đi ôn lại kiến thức.
Tại bệnh viện tâm thần Lam Thiên, cho đến nay vẫn chưa bắt được người trộm hồ sơ bệnh án, nhưng Mộ An An trải qua tăng ca cả ngày cùng Trần Hoa và các sư tỷ, đã đem hồ sơ bệnh án bổ sung lại một lần nữa.
Chỉnh sửa hồ sơ bệnh án thật mệt. Mộ An An vốn không liên quan gì đến người trộm vụ án, nhưng khi làm xong liền nhịn không được mắng hai câu.
Uống nhằm thuốc, ăn cắp hồ sơ bệnh án của bệnh viện tâm thân.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của việc sao chép hồ sơ bệnh án, chính là có thể trực tiếp hiểu biết thêm một số bệnh án, thuốc và các kiến thức.
Mộ An An sau khi học xong chỉ ngồi trên ghế suốt hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi mệt mỏi, lúc này mới duỗi mình đi vệ sinh.
Khi cô đi ra, điện thoại đúng lúc đổ chuông.
Trần Hoa gọi điện tới.
Mộ An An nhướng mày, xem ra bữa tối hôm nay có thành quả.
Mộ An An vừa cầm lên, liền cười hỏi: “Thế nào rồi, cô gái nhỏ?”
“Tốt… Kích thích lắm.” — Trong điện thoại, giọng Trần Hoa đang run rẩy, hình như cô đang ở ven đường, Mộ An An còn có thể nghe thấy tiếng xe cộ.
“Cậu chưa về nhà sao?” – Mộ An An hỏi.
Trần Hoa dừng một chút: “Học trưởng nói muốn đưa mình về nhà, nhưng mình đã từ chối, cảm giác tiếp tục cùng anh ấy ở một chỗ, mình sẽ điên mắt, không, mình đã điên rồi!
Mộ An An, mình thật sự thật sự, thật sự điên rồi!”
Hai câu cuối cùng, Trần Hoa gần như hét lên, dường như đã gắng nhịn cả đêm.
Mộ An An yên lặng lắng nghe, Trần Hoa không ngừng hét lên ở đằng kia, nội dung cô hét lên căn bản là “điên rồi”, “trời ơi”, “cứu mạng”, chỉ là một loại cảm xúc phát tiết.
Mộ An An chỉ yên lặng lắng nghe.
Trần Hoa hét lên khoảng ba đến năm phút, sau đó đột nhiên im lặng, giọng nói trầm hơn rất nhiều: “An An, cậu biết không, tối nay, chính là giấc mơ của mình, anh ấy…
chỉ là giác mộng của mình mà thôi.”
Mộ An An im lặng lắng nghe.
Trần Hoa: “Thật ra trong lòng mình vẫn còn một bí mật, mình và Hoắc Hiển… học chung trường cấp ba. Hồi cấp ba, anh ấy đã là trùm trường rồi, không thích đọc sách, mỗi ngày chơi đùa gây sự đánh nhau một cách vớ vẫn, có một lần mình gặp anh ấy đang hút thuốc, kéo một người từ trên mặt đất ấn đầu xuống nước, thiếu chút nữa là nhân chìm người đó.”
“Từ nhỏ mình đã biết thân biết phận, tránh xa những người như thế này. Nhưng mình không có tránh được lòng mình, ngày đó, mình bị bắt thu phí bảo kê, sợ đến mức sắp khóc, anh ấy cứ như vậy đứng ở sau lưng mình, sau đó đưa tay qua vai mình, đẩy một người ra, rồi thản nhiên nói một câu ‘thu một cái thử xem, liền cướp đi trái tim mình.”
“Sau đó, mình nghe nói, năm cuối cấp ba anh ấy đột nhiên thay đổi, bắt đầu đọc sách, nói là muốn thi vào trường y.
Anh ấy rất thông minh, nói thi liền thi đậu.”
“An An, mình đến trường y là muốn theo đuổi giấc mộng của mình.”
“An An, thật sự… Cám ơn cậu, đã mang giấc mộng của mình đến với mình.”
“An An, anh ấy thật sự, rất tốt.”
“Mặc dù mình biết… Anh ấy không có khả năng thích mình, hôm nay cậu không xuất hiện, anh ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói ra làm mình khó xử.”
Sau đó, Mộ An An vẫn nghe Trần Hoa nói liên tục trong khoảng nửa giờ, tất cả đều là tâm sự về con gái, có thể bởi vì trong lòng đều có một giác mộng, cho nên Mộ An An mới có thể cảm động lây.
Khi kết thúc cuộc gọi, Mộ An An liền nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ về Tông Chính Ngự.
Thát gia, cũng là giác mộng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.