Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 246: Đứa nhỏ đáng thương
Ninh Hải
05/01/2022
“Không có.” -Mộ An An lắc đầu: “Tôi nói cuối tuần tôi sẽ dẫn cô ta đi chơi.”
Bác sĩ Cố trầm mặc nhìn Mộ An An, một lúc sau mới thở dài: “Đi đi, nhưng bản thân nhớ chú ý an toàn.”
Thật ra hắn hoàn toàn không ủng hộ, Mộ An An dính líu đến Giang Cầm.
Nhưng Mộ An An từ trước đến nay luôn có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.
Cô không lắng nghe ý kiến của người khác.
Vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt.
“Uh, coi như là đua xe đi, tôi đã lâu không đua xe rồi, cảm thấy hơi ngứa tay.”
Mộ An An thật sự rất thích đua
xe.
Cô thích cảm giác được đua trên một đường đua ngoằn ngoèo, sướng lắm, cái kiểu tốc độ cực đỉnh ấy, giống như có thể trút bỏ mọi điều đè nặng trong lòng.
Mặc dù vấn đề trong lòng vẫn chưa được giải quyết, nhưng sau một trận đấu dài liền cảm thấy thoải mái.
“Tôi về ngủ một lát, buổi tối nhớ rõ nhiệm vụ quan trọng đấy!”
Mộ An An nói xong, lạl vỗ vai bác sĩ Cố.
Còn bác sĩ Cố thì chỉ cười khổ.
Hai giờ chiều, Mộ An An tỉnh lại.
Có lẽ là bởi vì cùng tình địch ở chung dưới một mái nhà, mà buổi tối cô còn phải đi trực đêm, cho nên Mộ An An lúc này cảm thấy ngủ không ngon.
Nằm mơ cũng rối tung cả lên.
Lúc ngủ cũng đau đầu nên không định ngủ nữa.
Rửa mặt sơ qua rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách chỉ có mỗi người hầu bận rộn, không thấy bóng dáng Đường Mật đâu.
Mộ An An cũng không quan tâm, liền đi thẳng vào phòng kính.
Cô đi vào, ở đến 4 giờ 30 buổi chiều mới đi ra.
Đường Mật vẫn chưa quay lại.
Trước khi Mộ An An đi làm, Mộ An An còn đặc biệt dặn dò người hầu: “Đường tiểu thư dù sao cũng là khách, nhất là buổi tối không được lơ là. Trên lầu ba nghe thấy có động tĩnh gì, thì
phải lập tức đi hỏi thăm, hầu hạ chu đáo một chút.”
Để người hầu chịu khó một chút, Đường Mật sẽ bớt có lý do đi tìm Thất gia.
Sau khi Mộ An An dặn dò xong và nhận được câu trả lời của người hầu, liền lên xe, đi đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Sau khi thay ca, cơ bản còn lại mỗi Nguyễn Ngọc và Mộ An An.
Nguyễn Ngọc thở dài: “Đại thiếu gia và Đại tiểu thư, chậc chậc, đúng là những đứa trẻ biết gây
khó dễ.”
Đương nhiên những lời cô ấy nói đều là về Hoắc Hiển và Hoắc Chân Chân.
Nói là đến đây để thực tập, nhưng cơ bản lại không thấy bóng dáng người nào cả, cũng không thể đắc tội được.
Đúng là cùng chung một tổ tông mà.
Mộ An An chỉ mỉm cười.
Bác sĩ Cố trầm mặc nhìn Mộ An An, một lúc sau mới thở dài: “Đi đi, nhưng bản thân nhớ chú ý an toàn.”
Thật ra hắn hoàn toàn không ủng hộ, Mộ An An dính líu đến Giang Cầm.
Nhưng Mộ An An từ trước đến nay luôn có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.
Cô không lắng nghe ý kiến của người khác.
Vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt.
“Uh, coi như là đua xe đi, tôi đã lâu không đua xe rồi, cảm thấy hơi ngứa tay.”
Mộ An An thật sự rất thích đua
xe.
Cô thích cảm giác được đua trên một đường đua ngoằn ngoèo, sướng lắm, cái kiểu tốc độ cực đỉnh ấy, giống như có thể trút bỏ mọi điều đè nặng trong lòng.
Mặc dù vấn đề trong lòng vẫn chưa được giải quyết, nhưng sau một trận đấu dài liền cảm thấy thoải mái.
“Tôi về ngủ một lát, buổi tối nhớ rõ nhiệm vụ quan trọng đấy!”
Mộ An An nói xong, lạl vỗ vai bác sĩ Cố.
Còn bác sĩ Cố thì chỉ cười khổ.
Hai giờ chiều, Mộ An An tỉnh lại.
Có lẽ là bởi vì cùng tình địch ở chung dưới một mái nhà, mà buổi tối cô còn phải đi trực đêm, cho nên Mộ An An lúc này cảm thấy ngủ không ngon.
Nằm mơ cũng rối tung cả lên.
Lúc ngủ cũng đau đầu nên không định ngủ nữa.
Rửa mặt sơ qua rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách chỉ có mỗi người hầu bận rộn, không thấy bóng dáng Đường Mật đâu.
Mộ An An cũng không quan tâm, liền đi thẳng vào phòng kính.
Cô đi vào, ở đến 4 giờ 30 buổi chiều mới đi ra.
Đường Mật vẫn chưa quay lại.
Trước khi Mộ An An đi làm, Mộ An An còn đặc biệt dặn dò người hầu: “Đường tiểu thư dù sao cũng là khách, nhất là buổi tối không được lơ là. Trên lầu ba nghe thấy có động tĩnh gì, thì
phải lập tức đi hỏi thăm, hầu hạ chu đáo một chút.”
Để người hầu chịu khó một chút, Đường Mật sẽ bớt có lý do đi tìm Thất gia.
Sau khi Mộ An An dặn dò xong và nhận được câu trả lời của người hầu, liền lên xe, đi đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Sau khi thay ca, cơ bản còn lại mỗi Nguyễn Ngọc và Mộ An An.
Nguyễn Ngọc thở dài: “Đại thiếu gia và Đại tiểu thư, chậc chậc, đúng là những đứa trẻ biết gây
khó dễ.”
Đương nhiên những lời cô ấy nói đều là về Hoắc Hiển và Hoắc Chân Chân.
Nói là đến đây để thực tập, nhưng cơ bản lại không thấy bóng dáng người nào cả, cũng không thể đắc tội được.
Đúng là cùng chung một tổ tông mà.
Mộ An An chỉ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.