Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 216: Em gọi điện cho Trần Hoa là có thể được
Ninh Hải
05/01/2022
Nguyễn Ngọc rõ ràng khó chịu, nhưng cô ấy không thể cứng đầu không chụ nhượng bộ, thân phận
của người ta như thế kia,, cuối cùng nói: “Được.”
Hoắc Chân Chân hừ lạnh một tiếng, rồi xoay rời đi.
Giang cầm thấy thế, liền tỏ ra phong độ danh hiệu mỹ nữ nói với Nguyễn Ngọc: “Sư tỷ, nếu chị cảm thấy khó xử, bất kể lúc nào em đều có thể hợp tác với chị.”
“Không sao đâu, một lát nữa chị dẫn em đi làm quen với công việc trước.” – Nguyễn Ngọc nói.
Giang cầm lướt nhìn qua Mộ An An: “Em đi vệ sinh đã.”
Đợi Giang cầm rời đi, Nguyễn Ngọc liền trở nên bất lực: “Không biết đại tiểu thư là cái gì mà kiêu ngạo như vậy.”
“Dù sao thì thân phận nhà họ Hoắc cũng không tầm thường.
Mộ An An suy nghĩ rồi nói: “Chị trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều để em và Hoắc Hiển trực, buổi tối thi để Trần Hoa làm cùng với chị.”
Dựa theo tính cách của Hoắc Chân Chân, buổi tối cho dù có đi trực thì cô ta cũng bỏ mặc chức vụ của mình.
Càng đừng nói Hoắc Hiển có đến
hay không cũng chưa có chắc chắn xác định.
Như vậy buổi tối cũng chỉ còn lại mỗi Nguyễn Ngọc, áp lực quá lớn.
Mộ An An nhớ thương Thất gia buổi tối trờ về, nếu không sẽ đi trực cùng với Nguyễn Ngọc .
Nguyễn Ngọc cũng không phải người già mồm, buổi tối cô ấy cần một sự trợ giúp đáng tin cậy.
Khoa trầm cảm cũng không khá hơn so với những khoa khác.
Phải phòng ngừa người bệnh tự sát.
Nguyễn Ngọc do dự hỏi: “Em và Trần Hoa ở bên kia có thể chứ?”
“Em gọi điện cho Trần Hoa là có thể được.”
Mộ An An cúi đầu nhìn điện thoai, Trần Hoa chưa có trả lời, có lẽ là chưa có tỉnh rượu, Mộ An An lại gửi đi một tin nhắn, kêu Trần Hoa buổi tối đến trực ca.
Trong toilet bệnh viện.
Hoắc Chân Chân sau khi nói chuyện với Nguyễn Ngọc về ca trực buổi tối, liền đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng cô ta lại vô cùng ghét bỏ phòng vệ sinh trong bệnh viện: “Thật bẩn, lát nữa kêu người tới đây sửa chữa, cái này con người cũng dùng được sao?”
Giang cầm rửa tay ở một bên, cười nói: “Dù thế nào, cũng không thể để Hoắc đại tiểu thư của chúng ta ủy khuất được.”
“Nếu không phải cậu của tôi bắt tôi phải tới đây….” – Hoắc Chân
Chân nói thẳng thắn, nhưng nói đến một nửa lại ngừng lại: “Bỏ đi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cô nói với người ở bên kia, buổi tối đi trực ca cùng tôi.”
“Cái này không tốt lắm.” – Giang Cầm khó xử.
Hoắc Chân Chân khó chịu: “Như thế nào lại không tốt, chỉ là một công việc thôi mà.”
“Không tốt đâu, chị ấy sẽ không đồng ý đâu.” – Giang cầm vẻ mặt khó xử.
của người ta như thế kia,, cuối cùng nói: “Được.”
Hoắc Chân Chân hừ lạnh một tiếng, rồi xoay rời đi.
Giang cầm thấy thế, liền tỏ ra phong độ danh hiệu mỹ nữ nói với Nguyễn Ngọc: “Sư tỷ, nếu chị cảm thấy khó xử, bất kể lúc nào em đều có thể hợp tác với chị.”
“Không sao đâu, một lát nữa chị dẫn em đi làm quen với công việc trước.” – Nguyễn Ngọc nói.
Giang cầm lướt nhìn qua Mộ An An: “Em đi vệ sinh đã.”
Đợi Giang cầm rời đi, Nguyễn Ngọc liền trở nên bất lực: “Không biết đại tiểu thư là cái gì mà kiêu ngạo như vậy.”
“Dù sao thì thân phận nhà họ Hoắc cũng không tầm thường.
Mộ An An suy nghĩ rồi nói: “Chị trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều để em và Hoắc Hiển trực, buổi tối thi để Trần Hoa làm cùng với chị.”
Dựa theo tính cách của Hoắc Chân Chân, buổi tối cho dù có đi trực thì cô ta cũng bỏ mặc chức vụ của mình.
Càng đừng nói Hoắc Hiển có đến
hay không cũng chưa có chắc chắn xác định.
Như vậy buổi tối cũng chỉ còn lại mỗi Nguyễn Ngọc, áp lực quá lớn.
Mộ An An nhớ thương Thất gia buổi tối trờ về, nếu không sẽ đi trực cùng với Nguyễn Ngọc .
Nguyễn Ngọc cũng không phải người già mồm, buổi tối cô ấy cần một sự trợ giúp đáng tin cậy.
Khoa trầm cảm cũng không khá hơn so với những khoa khác.
Phải phòng ngừa người bệnh tự sát.
Nguyễn Ngọc do dự hỏi: “Em và Trần Hoa ở bên kia có thể chứ?”
“Em gọi điện cho Trần Hoa là có thể được.”
Mộ An An cúi đầu nhìn điện thoai, Trần Hoa chưa có trả lời, có lẽ là chưa có tỉnh rượu, Mộ An An lại gửi đi một tin nhắn, kêu Trần Hoa buổi tối đến trực ca.
Trong toilet bệnh viện.
Hoắc Chân Chân sau khi nói chuyện với Nguyễn Ngọc về ca trực buổi tối, liền đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng cô ta lại vô cùng ghét bỏ phòng vệ sinh trong bệnh viện: “Thật bẩn, lát nữa kêu người tới đây sửa chữa, cái này con người cũng dùng được sao?”
Giang cầm rửa tay ở một bên, cười nói: “Dù thế nào, cũng không thể để Hoắc đại tiểu thư của chúng ta ủy khuất được.”
“Nếu không phải cậu của tôi bắt tôi phải tới đây….” – Hoắc Chân
Chân nói thẳng thắn, nhưng nói đến một nửa lại ngừng lại: “Bỏ đi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cô nói với người ở bên kia, buổi tối đi trực ca cùng tôi.”
“Cái này không tốt lắm.” – Giang Cầm khó xử.
Hoắc Chân Chân khó chịu: “Như thế nào lại không tốt, chỉ là một công việc thôi mà.”
“Không tốt đâu, chị ấy sẽ không đồng ý đâu.” – Giang cầm vẻ mặt khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.