Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 249: Em và Hoắc Chân Chân xảy ra xung đột
Ninh Hải
05/01/2022
Đại tiểu thư đau đớn nhe răng trợn mắt.
Các bác sĩ và y tá bên kia nhìn thấy cảnh này lập tức bước tới hỏi thăm tình hình: “Có chuyện gì vậy?”
“Ai da, Hoắc tiểu thư, sao cô lại ngã xuống đất vậy, cô có sao không? ”
“Chân Chân, mau đứng dậy đi.”
Một bác sĩ và hai y tá đều đến giúp Hoắc Chân Chân, có người
còn chọc vào Mộ An An một cái.
Hoắc Chân Chân trừng mắt nhìn Mộ An An, định lao lên, nhưng lại bị kéo lại.
“Đại tiểu thư, cô đừng giận một với cô gái xấu xí đó.”
“Mộ An An xấu như thứ gi ấy, nghe nói đi thi chuyên ngành còn sao chép, cô tức giận với một người như vậy, chẳng phải là tự hạ thấp địa vị của mình sao?”
“Còn phải nói à, Mộ An An là người xấu xí nhất mà tôi từng thấy trong đời đấy.”
Vài người đang cố gắng hết sức vỗ về Hoắc Đại tiểu thư.
Có một y tá trực tiếp nói với Mộ An An:”Cô còn đứng ở đây làm gì, cô chê rắc rối chưa đủ lớn sao? Mau đi đi, muốn chết à?”
Mộ An An lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
Y tá ngẩng đầu nói: “Nhìn cái gì, ta cũng không biết bệnh viện làm cái gì, mà lại nhận cô vào đây, nhìn xấu xí như vậy không sợ làm bệnh nhân sợ sao? ”
Mộ An An không thích nghe
những lời này, nhưng cũng lười phản ứng.
Xung quanh đã có bệnh nhân ló đầu ra xem, nếu tiếp tục ầm ĩ nữa, thì chỉ thêm ảnh hưởng mà thôi.
Mộ An An liền trực tiếp rời đi.
Giọng nói của Hoắc Chân Chân ở phía sau còn chửi bới: “Mộ An An! Đắc tội Hoắc Chân Chân tôi, cô chờ chết đi!”
Mộ An An khóe miệng gợi lên một sự khinh thường, cũng không phản ứng lại, trực tiếp đi
tới văn phòng.
Vừa bước tới cửa liền nhìn thấy Nguyễn Ngọc đang định lao ra ngoài.
“An An, chị mới vừa nghe nói ở khu bệnh đơn bên kia có xung đột, có chuyện gì vậy?” – Nguyễn Ngọc rất lo lắng.
“Em và Hoắc Chân Chân xảy ra xung đột, không có việc gì đâu.” -Mộ An An cũng không muốn giải thích quá nhiều, liền đi vào văn phòng.
Nguyễn Ngọc theo sau: “Sao em
lại xảy ra xung đột với Hoắc Chân Chân vậy? Đại tiểu thư đó tính tình không tốt chút nào, cho dù Hoắc Hiển theo đuổi em, nhưng cô ta đã nhắm trúng đến, thì em cũng đừng nghĩ đến việc muốn ở lại cái bệnh viện này.”
Nguyễn Ngọc rất sốt ruột, còn Mộ An An thi lại rất bình tĩnh: “Em không thẹn với lương tâm.”
Mộ An An thừa nhận bản thân có tính khí không tốt, nóng nãy lỗ mãng.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động tìm rắc rối.
Giống như Hoắc Chân Chân vậy, chủ động đưa tới tận cửa, Mộ An An sẽ không nương tay.
Mộ An An ngồi lại vào chỗ của mình.
Nguyễn ngọc vẫn còn rất lo lắng, cô ấy có chút sợ phiền phức, không có ý nghĩ muốn thăng quan tiến chức, chỉ muốn yên ổn ở bệnh viện làm tốt chức vụ của mình.
Đối với việc Mộ An An đắc tội với người có thân phận và địa vị như vậy, cô ấy đương nhiên rất lo lắng.
“An An, hay là em tìm cơ hội để xin lỗi đi?” – Nguyễn Ngọc đề nghị.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngọc.
Nguyễn Ngọc: “Chị lo lắng em sẽ bị nhắm vào, ngay cả chủ nhiệm Thường cũng phải cung kính với Hoắc Chân Chân nữa.”
“Em không sai.”
Các bác sĩ và y tá bên kia nhìn thấy cảnh này lập tức bước tới hỏi thăm tình hình: “Có chuyện gì vậy?”
“Ai da, Hoắc tiểu thư, sao cô lại ngã xuống đất vậy, cô có sao không? ”
“Chân Chân, mau đứng dậy đi.”
Một bác sĩ và hai y tá đều đến giúp Hoắc Chân Chân, có người
còn chọc vào Mộ An An một cái.
Hoắc Chân Chân trừng mắt nhìn Mộ An An, định lao lên, nhưng lại bị kéo lại.
“Đại tiểu thư, cô đừng giận một với cô gái xấu xí đó.”
“Mộ An An xấu như thứ gi ấy, nghe nói đi thi chuyên ngành còn sao chép, cô tức giận với một người như vậy, chẳng phải là tự hạ thấp địa vị của mình sao?”
“Còn phải nói à, Mộ An An là người xấu xí nhất mà tôi từng thấy trong đời đấy.”
Vài người đang cố gắng hết sức vỗ về Hoắc Đại tiểu thư.
Có một y tá trực tiếp nói với Mộ An An:”Cô còn đứng ở đây làm gì, cô chê rắc rối chưa đủ lớn sao? Mau đi đi, muốn chết à?”
Mộ An An lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
Y tá ngẩng đầu nói: “Nhìn cái gì, ta cũng không biết bệnh viện làm cái gì, mà lại nhận cô vào đây, nhìn xấu xí như vậy không sợ làm bệnh nhân sợ sao? ”
Mộ An An không thích nghe
những lời này, nhưng cũng lười phản ứng.
Xung quanh đã có bệnh nhân ló đầu ra xem, nếu tiếp tục ầm ĩ nữa, thì chỉ thêm ảnh hưởng mà thôi.
Mộ An An liền trực tiếp rời đi.
Giọng nói của Hoắc Chân Chân ở phía sau còn chửi bới: “Mộ An An! Đắc tội Hoắc Chân Chân tôi, cô chờ chết đi!”
Mộ An An khóe miệng gợi lên một sự khinh thường, cũng không phản ứng lại, trực tiếp đi
tới văn phòng.
Vừa bước tới cửa liền nhìn thấy Nguyễn Ngọc đang định lao ra ngoài.
“An An, chị mới vừa nghe nói ở khu bệnh đơn bên kia có xung đột, có chuyện gì vậy?” – Nguyễn Ngọc rất lo lắng.
“Em và Hoắc Chân Chân xảy ra xung đột, không có việc gì đâu.” -Mộ An An cũng không muốn giải thích quá nhiều, liền đi vào văn phòng.
Nguyễn Ngọc theo sau: “Sao em
lại xảy ra xung đột với Hoắc Chân Chân vậy? Đại tiểu thư đó tính tình không tốt chút nào, cho dù Hoắc Hiển theo đuổi em, nhưng cô ta đã nhắm trúng đến, thì em cũng đừng nghĩ đến việc muốn ở lại cái bệnh viện này.”
Nguyễn Ngọc rất sốt ruột, còn Mộ An An thi lại rất bình tĩnh: “Em không thẹn với lương tâm.”
Mộ An An thừa nhận bản thân có tính khí không tốt, nóng nãy lỗ mãng.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động tìm rắc rối.
Giống như Hoắc Chân Chân vậy, chủ động đưa tới tận cửa, Mộ An An sẽ không nương tay.
Mộ An An ngồi lại vào chỗ của mình.
Nguyễn ngọc vẫn còn rất lo lắng, cô ấy có chút sợ phiền phức, không có ý nghĩ muốn thăng quan tiến chức, chỉ muốn yên ổn ở bệnh viện làm tốt chức vụ của mình.
Đối với việc Mộ An An đắc tội với người có thân phận và địa vị như vậy, cô ấy đương nhiên rất lo lắng.
“An An, hay là em tìm cơ hội để xin lỗi đi?” – Nguyễn Ngọc đề nghị.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngọc.
Nguyễn Ngọc: “Chị lo lắng em sẽ bị nhắm vào, ngay cả chủ nhiệm Thường cũng phải cung kính với Hoắc Chân Chân nữa.”
“Em không sai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.