Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 314: Kết tội cô
Ninh Hải
13/01/2022
Vì để đảm bảo Mặc Mặc an toàn, Mộ An An cũng đã nhờ La Sâm thu xếp một đội ngũ y tế đến đó.
Dưới sự giúp đỡ của đội ngũ y tế của Ngự Viên Loan, Mặc Mặc sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Mộ An An không thề hiểu được điều này, vì vậy liền trực tiếp lấy xe máy của Hoắc Hiển lái đến bệnh viện.
Cô muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Khi Mộ An An đến bệnh viện, trực tiếp cầm lấy khẩu trang của Hoắc Hiển treo trên xe, bịt lên mặt, đồng thời đem mái tóc dài đang buông xõa buộc thành đuôi ngựa.
Vừa đến tầng ba chỗ của Mặc Mặc ở, Mộ An An liền nghe thấy tiếng khóc của dì Lí.
“Mặc Mặc của mẹ, Mặc Mặc đáng thương của mẹ.”
“Trời giết Mộ An An đi, tại sao lại đối xử với Mặc Mặc của tôi như vậy chứ?”
“Mặc Mặc của mẹ, con chết rồi, mẹ, mẹ cũng không muốn sống nữa!”
Khi Mộ An An chạy đến hành lang ICU, liền nhìn thấy dì Lí từ dưới đất đứng lên, đập vào tường!
Mộ An An trong lòng căng thẳng, trong tiềm thức muốn xông tới, may mà có nhân viên y tế ở bên cạnh nhanh chóng giữ chặt lại.
Có rất nhiều phóng viên vây quanh chụp ảnh, còn có người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn xem.
Nhưng dì Lí lúc này đã mất đi đứa con gái yêu quý của mình, bà ấy khóc đến suy sụp, toàn thân kiệt quệ, khóc thành vũng bùn.
“Mặc Mặc của mẹ, mẹ không muốn sống nữa, sao con lại nhẫn tâm như vậy, sao con lại nhẫn tâm như vậy hả!”
Mộ An An nhìn thấy cảm thấy rất khó chịu, giống như có ai đó đang bóp cổ cô vậy, ngay cả hô hấp cũng có chút cực khổ, Mộ An An không thể nghe thấy tất cả những âm thanh an ủi xung quanh, nhưng cô lại chợt nghe
thấy tiếng khóc của dì Lí.
“Mộ An An, mày còn dám tới đây sao!”
Dì Lí đột nhiên hét lên, kích động muốn từ trên mặt đất bò dậy, nhưng dì Lí cũng không quan tâm, bò đến trước mặt Mộ An An.
Bà ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, kéo ống quần Mộ An An: “Mộ An An, mày là kẻ giết người, mày trả con gái lại cho tao, trả lại cho tao!”
“Tao chỉ có một đứa con gái này mà thôi! Sao mày có thể làm như vậy, vì thỏa mãn ham muốn giết người cùa mày, mà mày lấy đi
mạng sống Mặc Mặc của tao, mày đem Mặc Mặc trả lại cho tao!”
Dì Lí khóc hết lần này đến lần khác, Mộ An An không thể đáp lại.
Cô muốn nói xin lỗi…
Nhưng lời xin lỗi vào lúc này, rất chi là đạo đức giả,lại còn vô dụng nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy giả nhân giả nghĩa.
“Chính là cô ta!”
“Cô ta là bác sĩ vô lương tâm đã
ép cô gái nhỏ mắc bệnh trầm cảm tự sát.”
“Nghe nói là có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa trái tim bị bóp méo, cho nên mới làm bác sĩ tâm thần, chỉ để tận hưởng thú vui giết chóc.”
Các phóng viên xung quanh, người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều chỉ vào Mộ An An bắt đầu chỉ trích, vẻ mặt của mỗi người đều dữ tợn, hận không thể khiến Mộ An An chết không được tử tế!
Ánh mắt tràn đầy oán hận, Mộ An
An vừa mới bước vào ngày hôm qua.
Trong biệt thự của Hoắc Hiển, người đàn ông tự cho mình là chính nghĩa đó, cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Kết tội cô là một kẻ giết người tội ác tày trời!
Kết tội cô, bàn tay đẫm máu!
Kết tội cô bôi nhọ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, nói cô không xứng đáng là bác sĩ.
Dưới sự giúp đỡ của đội ngũ y tế của Ngự Viên Loan, Mặc Mặc sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Mộ An An không thề hiểu được điều này, vì vậy liền trực tiếp lấy xe máy của Hoắc Hiển lái đến bệnh viện.
Cô muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Khi Mộ An An đến bệnh viện, trực tiếp cầm lấy khẩu trang của Hoắc Hiển treo trên xe, bịt lên mặt, đồng thời đem mái tóc dài đang buông xõa buộc thành đuôi ngựa.
Vừa đến tầng ba chỗ của Mặc Mặc ở, Mộ An An liền nghe thấy tiếng khóc của dì Lí.
“Mặc Mặc của mẹ, Mặc Mặc đáng thương của mẹ.”
“Trời giết Mộ An An đi, tại sao lại đối xử với Mặc Mặc của tôi như vậy chứ?”
“Mặc Mặc của mẹ, con chết rồi, mẹ, mẹ cũng không muốn sống nữa!”
Khi Mộ An An chạy đến hành lang ICU, liền nhìn thấy dì Lí từ dưới đất đứng lên, đập vào tường!
Mộ An An trong lòng căng thẳng, trong tiềm thức muốn xông tới, may mà có nhân viên y tế ở bên cạnh nhanh chóng giữ chặt lại.
Có rất nhiều phóng viên vây quanh chụp ảnh, còn có người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn xem.
Nhưng dì Lí lúc này đã mất đi đứa con gái yêu quý của mình, bà ấy khóc đến suy sụp, toàn thân kiệt quệ, khóc thành vũng bùn.
“Mặc Mặc của mẹ, mẹ không muốn sống nữa, sao con lại nhẫn tâm như vậy, sao con lại nhẫn tâm như vậy hả!”
Mộ An An nhìn thấy cảm thấy rất khó chịu, giống như có ai đó đang bóp cổ cô vậy, ngay cả hô hấp cũng có chút cực khổ, Mộ An An không thể nghe thấy tất cả những âm thanh an ủi xung quanh, nhưng cô lại chợt nghe
thấy tiếng khóc của dì Lí.
“Mộ An An, mày còn dám tới đây sao!”
Dì Lí đột nhiên hét lên, kích động muốn từ trên mặt đất bò dậy, nhưng dì Lí cũng không quan tâm, bò đến trước mặt Mộ An An.
Bà ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, kéo ống quần Mộ An An: “Mộ An An, mày là kẻ giết người, mày trả con gái lại cho tao, trả lại cho tao!”
“Tao chỉ có một đứa con gái này mà thôi! Sao mày có thể làm như vậy, vì thỏa mãn ham muốn giết người cùa mày, mà mày lấy đi
mạng sống Mặc Mặc của tao, mày đem Mặc Mặc trả lại cho tao!”
Dì Lí khóc hết lần này đến lần khác, Mộ An An không thể đáp lại.
Cô muốn nói xin lỗi…
Nhưng lời xin lỗi vào lúc này, rất chi là đạo đức giả,lại còn vô dụng nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy giả nhân giả nghĩa.
“Chính là cô ta!”
“Cô ta là bác sĩ vô lương tâm đã
ép cô gái nhỏ mắc bệnh trầm cảm tự sát.”
“Nghe nói là có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa trái tim bị bóp méo, cho nên mới làm bác sĩ tâm thần, chỉ để tận hưởng thú vui giết chóc.”
Các phóng viên xung quanh, người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều chỉ vào Mộ An An bắt đầu chỉ trích, vẻ mặt của mỗi người đều dữ tợn, hận không thể khiến Mộ An An chết không được tử tế!
Ánh mắt tràn đầy oán hận, Mộ An
An vừa mới bước vào ngày hôm qua.
Trong biệt thự của Hoắc Hiển, người đàn ông tự cho mình là chính nghĩa đó, cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Kết tội cô là một kẻ giết người tội ác tày trời!
Kết tội cô, bàn tay đẫm máu!
Kết tội cô bôi nhọ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, nói cô không xứng đáng là bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.