Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 65: Kêu cái gì, vô ích thôi
Ninh Hải
26/07/2021
Di chứng của việc uống say là nhức đầu buốt óc, cả đầu sau gáy như bị bổ ra làm đôi, rất khó chịu.
Căn phòng trống rỗng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, thông báo rằng hôm nay là một ngày nắng. Ị Trên bàn cạnh giường, âm thanh WeChat vẫn đang vang lên.
Mộ An An bị đau đầu vì tiếng ồn.
Cầm lấy điện thoại liếc nhìn, cô phát hiện đó là group làm việc từ Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Bác sĩ Trần tạo group.
Không chỉ có hai bác sĩ thực tập, Mộ An An và Trần Hoa, mà còn có các bác sĩ khác do bác sĩ Trần kéo vào.
Mộ An An lướt xuống xem.
Cốt lõi của cuộc thảo luận là về lịch trình của tuần này.
Vì trong hai ngày liên tiếp xảy ra các vụ trộm cắp tại Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên nên nhiều bác sĩ không hề muốn làm ca đêm.
Bác sĩ Trần nhận Mộ An An và Trần Hoa làm hai bác sĩ thực tập trong năm nay, trước đó cũng có những người khác, hiện tại cũng đã có tuổi, nên bài đủ các lí do để không phải trực ca đêm.
Hiện tại bàn tán kịch liệt nhật là ca trực đêm nay, từ tám giờ tối đến tám giờ sáng.
Mộ An An không xuất hiện, nhắm vào Trần Hoa.
Mộ An An nhìn quanh, đánh trống lảng một dòng chữ rồi trực tiếp gửi đi.
Mộ An An: Tôi có thể làm ca đêm tối nay, ban ngày tôi có việc. I Sau khi bác sĩ Trần trả lời bằng từ ‘OK’, Mộ An An set chế độ của nhóm thành “Không làm phiền”, ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường và chuẩn bị ngủ một giác.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An kéo chăn bông lên, cô đột nhiên giật mình mà ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào sô pha trước giường, trong đầu chọt lóe lên vài kí ức.
Cô đè Tông Chính Ngự lên ghế sô pha, điên cuồng hôn lên má anht Anh lại bị đè lên ghé sô pha, rồi cô nhảy lên người anh …
Mộ An An trực tiếp cảm thấy não mình bị kẹt cứng.
Tối qua, tâm trạng không tốt nên cô gọi bác sĩ Cô đến uống rượ và hút thuốc để giải tỏa nội tâm.
Và sau đó?
Sau đó cô dường như nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe, cảm thấy Thất Gia quay lại, cô vui vẻ chạy ra ngoài.
Sau đó?
Không có nhớ.
Mộ An An lập tức hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là lo lắng, tối hôm qua say rượu mắt kiểm soát, nói cái gì cũng không : thay đổi được.
Cô phải đi hỏi Tông Chính Ngự rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Mộ An An nhắc chăn đi vào phòng tắm.
Khi bước tới cửa, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào giường.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cô đang ngồi say sưa bên Tông Chính Ngự, và hỏi: “Thất Gia, chú có yêu cháu không?”
Sau đó cô hét lên như một lời tuyên bó: “Thất Gia, cháu cũng yêu chú!”
Mộ An An:…
“Minh sẽ không tỏ tình bừa bãi trong lúc say chứ?”
Mộ An An lẫm bẩm, một lúc sau mới sợ.
Khi cô ấy say cô rất thích lèm bèm, bởi vì cô ấy sợ rằng Thất Gia sẽ nghe thấy những điều không nên nghe.
Mộ An An hoảng sợ, cũng không muốn ở đây bừa bại phỏng đoán, khiên cô càng hoang mang.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thu dọn và rời khỏi phòng.
Mộ An An kiểm tra đồng hồ xem thời gian, mới bảy giờ sáng, Thất Gia còn chưa đi làm, ước chừng còn ở trong phòng.
Đang suy nghĩ chuyện này, Mộ An An đang định gõ cửa .
phòng Thất Gia, liền thấy thư phòng mở ra.
Tông Chính Ngự siết chặt đồng hồ đeo tay và khuôn mặt không biểu tình bước ra, theo sau là La Sâm đang cầm một tập tài liệu ,ở phía sau anh đang báo cáo công việc.
Mộ An An tìm đập dữ dội.
Khi Tông Chính Ngự nâng mắt lên nhìn cô, khóe miệng giật giật, “Thất Gia, chào buổi sáng.”
Cô có kỹ năng diễn xuất cao.
Tông Chính Ngự chỉ liếc nhìn cô, khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi liếc ngang sang La Sâm.
La Sâm lập tức hiểu ra, “Tôi sẽ đợi Thất Gia bên dưới.”
Chưa đầy một phút sau khi Tông Chính Ngự đang đàm phán với La Sâm, Mộ An An lén nhìn Tông Chính Ngự vài lần.
Từ khuôn mặt, Thất Gia vẫn như trước thờ ơ, nhìn không ra vấn đề gì.
Trong khi Mộ An An còn đang băn khoăn không biết hỏi gì, Tông Chính Ngự đã bước tới và bước xuống lầu, anh không có ý nói chuyện với cô.
Điều này không đúng lắm.
Mộ An An vội vàng theo sau, “Thất, Thất Gia.”
Thát Gia: *Ừm?”
Mộ An An: “Chú hôm qua về lúc nào vậy?”
Thất Gia: “Lúc cháu say và đang trong trạng thái bị điên.”
Mộ An An: “…”
Lúc trả lời câu hỏi của Mộ An An, Thất Gia cũng không thèm nhìn cô một cái, chân dài bước xuống lầu.
Mộ An An lúc này cảm thấy dò hỏi sẽ chỉ có cái chết, liền nói thẳng, “Cháu ngày hôm qua say rượu, cháu đã làm gì chú?”
Vừa hỏi xong, Thất Gia lạnh lùng quyến rũ, đột nhiên dừng lại.
Mộ An An cũng không để ý, chỉ va vào lưng Thất Gia.
Cơ lưng cứng rắn khiến Mộ An An đau mũi.
Thất Gia quay đầu lại, ánh mắt trầm xuống nhìn Mộ An An.
Mộ An An đứng trên bậc thang cao hơn Thất Gia hai bậc, nhưng vẫn thấp hơn Thất Gia nửa cái đầu, lúc này tâm lí lo sợ, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Mộ An An ngượng ngùng cười cười, ” Thất Gia, cháu say sẽ hồ đồ, nói gì chú cũng đừng coi là thật nhé.”
“Thì?”
Tông Chính Ngự khoanh tay trước ngực, thân thể hơi dựa .
vào tay vịn cầu thang, một đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ bí ẩn nhìn chằm chằm Mộ An An. I Mộ An An chớp mắt.
Ngập ngừng hàng chục giây, cô lập tức chắp tay lại, úp trán vào hai ngón tay cái và thú nhận: ” Thất Gia, cháu sai rồi! Cháu sẽ không uống nữa!”
Tông Chính Ngự nhìn thấy cô bắt đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, cười nhỏ.
Đưa tay ra, búng đầu Mộ An An.
Mộ An An đau mà không dám nói gì, dù sao cũng có lương tâm cắn rứt.
Tông Chính Ngự không nói nhiều, đút tay vào túi quần, tiếp tục đi xuống lầu.
Đi được nửa đường, anh thấy Mộ An An không động đậy, quay đầu lại: “Theo kịp.”
“Ò, dạ.”
Mộ An An đáp ứng, ngoan ngoãn đi theo.
Tông Chính Ngự đưa tay véo tai cô.
“Thất Gia, đau quá.”
“Kêu cái gì, vô ích thôi.”
Mộ An An đau khổ.
Tông Chính Ngự véo tai cô rồi đi xuống cầu thang, “Ta sẽ đi công tác, khoảng ba ngày, đừng gây chuyện.” L “Sao lại đi công tác?”
Mộ An An suýt nữa buột miệng hỏi.
Tông Chính Ngự nhìn nghiêng về phía cô.
“Đầu tháng không phải chú vừa đi công tác sao? Có chuyện gì La Sâm có thẻ thay chú xử lí mà.”
Mộ An An giống con dâu nhỏ.
Cô ấy không thích Tông Chính Ngự đi công tác.
Anh đi công tác cô sẽ nhớ mà không gặp anh trong vài ngày.
Tông Chính Ngự: “Về Nam Kinh.”
Mộ An An nghe câu này liền hiểu.
Thất Gia sẽ trở lại Tông Chính gia.
Gia tộc được đồn đại là rất bí ẳn và quyền lực.
Thất Gia rất ít khi về, nhưng mỗi lần về đều có việc quan trọng.
Nếu anh đi công tác, Mộ An An sẽ giở trò trẻ con.
Nhưng vừa nghe nói anh đi Nam Kinh, cô lập tức bỏ đi tính khí trẻ con của mình.
“Vậy cháu đi cùng chú có được không? Tối nay cháu chỉ đến bệnh viện. Buổi chiều sáu giờ cháu có thể đi máy bay.
bay về.”
Mộ An An hỏi.
Mặc dù miễn cưỡng phải tách khỏi Thất Gia, nhưng Mộ An An không phải không thể tách rời.
Nghĩ về đề xuất này, chủ yếu là vì trên đường đi cô muốn hỏi Thất Gia, về vụ cơn say đêm qua.
Cô có bí mật trong lòng, không có câu trả lời chắc chắn, cô khó chịu.
Vì vậy, Mộ An An lại hỏi: ” Thất Gia, có được không?”
Căn phòng trống rỗng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, thông báo rằng hôm nay là một ngày nắng. Ị Trên bàn cạnh giường, âm thanh WeChat vẫn đang vang lên.
Mộ An An bị đau đầu vì tiếng ồn.
Cầm lấy điện thoại liếc nhìn, cô phát hiện đó là group làm việc từ Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Bác sĩ Trần tạo group.
Không chỉ có hai bác sĩ thực tập, Mộ An An và Trần Hoa, mà còn có các bác sĩ khác do bác sĩ Trần kéo vào.
Mộ An An lướt xuống xem.
Cốt lõi của cuộc thảo luận là về lịch trình của tuần này.
Vì trong hai ngày liên tiếp xảy ra các vụ trộm cắp tại Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên nên nhiều bác sĩ không hề muốn làm ca đêm.
Bác sĩ Trần nhận Mộ An An và Trần Hoa làm hai bác sĩ thực tập trong năm nay, trước đó cũng có những người khác, hiện tại cũng đã có tuổi, nên bài đủ các lí do để không phải trực ca đêm.
Hiện tại bàn tán kịch liệt nhật là ca trực đêm nay, từ tám giờ tối đến tám giờ sáng.
Mộ An An không xuất hiện, nhắm vào Trần Hoa.
Mộ An An nhìn quanh, đánh trống lảng một dòng chữ rồi trực tiếp gửi đi.
Mộ An An: Tôi có thể làm ca đêm tối nay, ban ngày tôi có việc. I Sau khi bác sĩ Trần trả lời bằng từ ‘OK’, Mộ An An set chế độ của nhóm thành “Không làm phiền”, ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường và chuẩn bị ngủ một giác.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An kéo chăn bông lên, cô đột nhiên giật mình mà ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào sô pha trước giường, trong đầu chọt lóe lên vài kí ức.
Cô đè Tông Chính Ngự lên ghế sô pha, điên cuồng hôn lên má anht Anh lại bị đè lên ghé sô pha, rồi cô nhảy lên người anh …
Mộ An An trực tiếp cảm thấy não mình bị kẹt cứng.
Tối qua, tâm trạng không tốt nên cô gọi bác sĩ Cô đến uống rượ và hút thuốc để giải tỏa nội tâm.
Và sau đó?
Sau đó cô dường như nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe, cảm thấy Thất Gia quay lại, cô vui vẻ chạy ra ngoài.
Sau đó?
Không có nhớ.
Mộ An An lập tức hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là lo lắng, tối hôm qua say rượu mắt kiểm soát, nói cái gì cũng không : thay đổi được.
Cô phải đi hỏi Tông Chính Ngự rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Mộ An An nhắc chăn đi vào phòng tắm.
Khi bước tới cửa, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào giường.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cô đang ngồi say sưa bên Tông Chính Ngự, và hỏi: “Thất Gia, chú có yêu cháu không?”
Sau đó cô hét lên như một lời tuyên bó: “Thất Gia, cháu cũng yêu chú!”
Mộ An An:…
“Minh sẽ không tỏ tình bừa bãi trong lúc say chứ?”
Mộ An An lẫm bẩm, một lúc sau mới sợ.
Khi cô ấy say cô rất thích lèm bèm, bởi vì cô ấy sợ rằng Thất Gia sẽ nghe thấy những điều không nên nghe.
Mộ An An hoảng sợ, cũng không muốn ở đây bừa bại phỏng đoán, khiên cô càng hoang mang.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thu dọn và rời khỏi phòng.
Mộ An An kiểm tra đồng hồ xem thời gian, mới bảy giờ sáng, Thất Gia còn chưa đi làm, ước chừng còn ở trong phòng.
Đang suy nghĩ chuyện này, Mộ An An đang định gõ cửa .
phòng Thất Gia, liền thấy thư phòng mở ra.
Tông Chính Ngự siết chặt đồng hồ đeo tay và khuôn mặt không biểu tình bước ra, theo sau là La Sâm đang cầm một tập tài liệu ,ở phía sau anh đang báo cáo công việc.
Mộ An An tìm đập dữ dội.
Khi Tông Chính Ngự nâng mắt lên nhìn cô, khóe miệng giật giật, “Thất Gia, chào buổi sáng.”
Cô có kỹ năng diễn xuất cao.
Tông Chính Ngự chỉ liếc nhìn cô, khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi liếc ngang sang La Sâm.
La Sâm lập tức hiểu ra, “Tôi sẽ đợi Thất Gia bên dưới.”
Chưa đầy một phút sau khi Tông Chính Ngự đang đàm phán với La Sâm, Mộ An An lén nhìn Tông Chính Ngự vài lần.
Từ khuôn mặt, Thất Gia vẫn như trước thờ ơ, nhìn không ra vấn đề gì.
Trong khi Mộ An An còn đang băn khoăn không biết hỏi gì, Tông Chính Ngự đã bước tới và bước xuống lầu, anh không có ý nói chuyện với cô.
Điều này không đúng lắm.
Mộ An An vội vàng theo sau, “Thất, Thất Gia.”
Thát Gia: *Ừm?”
Mộ An An: “Chú hôm qua về lúc nào vậy?”
Thất Gia: “Lúc cháu say và đang trong trạng thái bị điên.”
Mộ An An: “…”
Lúc trả lời câu hỏi của Mộ An An, Thất Gia cũng không thèm nhìn cô một cái, chân dài bước xuống lầu.
Mộ An An lúc này cảm thấy dò hỏi sẽ chỉ có cái chết, liền nói thẳng, “Cháu ngày hôm qua say rượu, cháu đã làm gì chú?”
Vừa hỏi xong, Thất Gia lạnh lùng quyến rũ, đột nhiên dừng lại.
Mộ An An cũng không để ý, chỉ va vào lưng Thất Gia.
Cơ lưng cứng rắn khiến Mộ An An đau mũi.
Thất Gia quay đầu lại, ánh mắt trầm xuống nhìn Mộ An An.
Mộ An An đứng trên bậc thang cao hơn Thất Gia hai bậc, nhưng vẫn thấp hơn Thất Gia nửa cái đầu, lúc này tâm lí lo sợ, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Mộ An An ngượng ngùng cười cười, ” Thất Gia, cháu say sẽ hồ đồ, nói gì chú cũng đừng coi là thật nhé.”
“Thì?”
Tông Chính Ngự khoanh tay trước ngực, thân thể hơi dựa .
vào tay vịn cầu thang, một đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ bí ẩn nhìn chằm chằm Mộ An An. I Mộ An An chớp mắt.
Ngập ngừng hàng chục giây, cô lập tức chắp tay lại, úp trán vào hai ngón tay cái và thú nhận: ” Thất Gia, cháu sai rồi! Cháu sẽ không uống nữa!”
Tông Chính Ngự nhìn thấy cô bắt đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, cười nhỏ.
Đưa tay ra, búng đầu Mộ An An.
Mộ An An đau mà không dám nói gì, dù sao cũng có lương tâm cắn rứt.
Tông Chính Ngự không nói nhiều, đút tay vào túi quần, tiếp tục đi xuống lầu.
Đi được nửa đường, anh thấy Mộ An An không động đậy, quay đầu lại: “Theo kịp.”
“Ò, dạ.”
Mộ An An đáp ứng, ngoan ngoãn đi theo.
Tông Chính Ngự đưa tay véo tai cô.
“Thất Gia, đau quá.”
“Kêu cái gì, vô ích thôi.”
Mộ An An đau khổ.
Tông Chính Ngự véo tai cô rồi đi xuống cầu thang, “Ta sẽ đi công tác, khoảng ba ngày, đừng gây chuyện.” L “Sao lại đi công tác?”
Mộ An An suýt nữa buột miệng hỏi.
Tông Chính Ngự nhìn nghiêng về phía cô.
“Đầu tháng không phải chú vừa đi công tác sao? Có chuyện gì La Sâm có thẻ thay chú xử lí mà.”
Mộ An An giống con dâu nhỏ.
Cô ấy không thích Tông Chính Ngự đi công tác.
Anh đi công tác cô sẽ nhớ mà không gặp anh trong vài ngày.
Tông Chính Ngự: “Về Nam Kinh.”
Mộ An An nghe câu này liền hiểu.
Thất Gia sẽ trở lại Tông Chính gia.
Gia tộc được đồn đại là rất bí ẳn và quyền lực.
Thất Gia rất ít khi về, nhưng mỗi lần về đều có việc quan trọng.
Nếu anh đi công tác, Mộ An An sẽ giở trò trẻ con.
Nhưng vừa nghe nói anh đi Nam Kinh, cô lập tức bỏ đi tính khí trẻ con của mình.
“Vậy cháu đi cùng chú có được không? Tối nay cháu chỉ đến bệnh viện. Buổi chiều sáu giờ cháu có thể đi máy bay.
bay về.”
Mộ An An hỏi.
Mặc dù miễn cưỡng phải tách khỏi Thất Gia, nhưng Mộ An An không phải không thể tách rời.
Nghĩ về đề xuất này, chủ yếu là vì trên đường đi cô muốn hỏi Thất Gia, về vụ cơn say đêm qua.
Cô có bí mật trong lòng, không có câu trả lời chắc chắn, cô khó chịu.
Vì vậy, Mộ An An lại hỏi: ” Thất Gia, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.