Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 197: Lời mờ đầu như vậy, thật giả dối lại nhàm chán nữa
Ninh Hải
03/01/2022
Trước khi đẩy cửa phòng ra, cô nhìn qua phòng của Tông Chính
Ngự.
Nhưng ánh mắt của cô dừng lại chưa đến một phút, liền xoay người đẩy cửa phòng cùa mình ra.
Mộ An An vừa bước vào phòng liền nhìn thấy hai cái va li lớn được người hầu đóng gói rồi để sang một bên.
Chiếc vali thực sự rất lớn, hai chiếc đều là size 30 inch, trông chúng nó có vẻ đựng rất nhiều đồ đạc.
Mộ An An nghĩ đến những gì
người hầu đã nói, Thất gia sáng sớm đã dặn dò cho người ta thu dọn đồ đạc.
Anh thật sự rất tích cực.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Thất gia nhiệt tình như vậy.
Mộ An An kéo va, khi mở ra, cô chỉ đơn giản ngồi trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra hành lý trong vali.
Người hầu thu dọn một số quần áo mà Mộ An An thường mặc trong mùa này, còn có một số phụ kiện, những cái khác thì không có
gì đặc biệt.
Mộ An An rũ mắt xuống, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra từng bộ quần áo.
Nếu không thích thì lấy ra bỏ sang một bên.
Trạng thái đóng gói hành lý rất nghiêm túc, không có gì quá đau thương, hoặc ưu buồn, rất yên bình.
Mà trạng thái như vậy, nó tiếp tục cho đến khi cửa phòng ngủ bị gõ.
Lúc này Mộ An An mới mở ra
chiếc vali thứ hai.
Cơ bản là cô bỏ thêm giày vào.
“Vào đi.” – Mộ An An thuận miệng lên tiếng.
Cửa phòng ngủ được mở ra, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn người đi tới, cẩn thận lựa chọn, lấy ra đôi giày không muốn mang, để sang một bên.
Bác sĩ Cố bước tới, liền nhìn thấy Mộ An An đang vô cùng bình tĩnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hắn bước tới bên cạnh Mộ An
An: “Tiểu thư An An?”
Bác sĩ Cố gọi một tiếng, hắn thì đứng, Mộ An An thỉ ngồi trên mặt đất, cảm thấy tư thế như này rất khó nói chuyện, cho nên hắn liền ngồi xổm xuống.
“Tiểu thư, An An, cô định thu dọn đồ đạc và dọn ra ngoài sao?” -Bác sĩ Cố lại hỏi một câu.
Mộ An An cũng không ngẩng đầu lên: “Thất gia đã dặn dò người hầu đóng gói hành lý của tôi, ờ Ngự Viên Loan này, từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết tôi phải rời khỏi đây? Anh còn giả bộ ở trước
mặt tôi làm cái gì?”
Nói xong, lại bổ sung một câu: “Lời mờ đầu như vậy, thật giả dối lại nhàm chán nữa.”
Lời oán hận này, bác sĩ cố vừa nghe xong chỉ biết tâm tình Mộ An An đang vô cùng không tốt.
Cô vẫn luôn tỏ ra khá trầm tính, một con tiểu hồ ly, bày hết mưu kế này đến mưu kế khác, lòng dạ xấu xa.
Nhưng khi tâm trạng không tốt thì thường không thích thể hiện điều đó ra ngoài.
Ngự.
Nhưng ánh mắt của cô dừng lại chưa đến một phút, liền xoay người đẩy cửa phòng cùa mình ra.
Mộ An An vừa bước vào phòng liền nhìn thấy hai cái va li lớn được người hầu đóng gói rồi để sang một bên.
Chiếc vali thực sự rất lớn, hai chiếc đều là size 30 inch, trông chúng nó có vẻ đựng rất nhiều đồ đạc.
Mộ An An nghĩ đến những gì
người hầu đã nói, Thất gia sáng sớm đã dặn dò cho người ta thu dọn đồ đạc.
Anh thật sự rất tích cực.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Thất gia nhiệt tình như vậy.
Mộ An An kéo va, khi mở ra, cô chỉ đơn giản ngồi trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra hành lý trong vali.
Người hầu thu dọn một số quần áo mà Mộ An An thường mặc trong mùa này, còn có một số phụ kiện, những cái khác thì không có
gì đặc biệt.
Mộ An An rũ mắt xuống, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra từng bộ quần áo.
Nếu không thích thì lấy ra bỏ sang một bên.
Trạng thái đóng gói hành lý rất nghiêm túc, không có gì quá đau thương, hoặc ưu buồn, rất yên bình.
Mà trạng thái như vậy, nó tiếp tục cho đến khi cửa phòng ngủ bị gõ.
Lúc này Mộ An An mới mở ra
chiếc vali thứ hai.
Cơ bản là cô bỏ thêm giày vào.
“Vào đi.” – Mộ An An thuận miệng lên tiếng.
Cửa phòng ngủ được mở ra, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn người đi tới, cẩn thận lựa chọn, lấy ra đôi giày không muốn mang, để sang một bên.
Bác sĩ Cố bước tới, liền nhìn thấy Mộ An An đang vô cùng bình tĩnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hắn bước tới bên cạnh Mộ An
An: “Tiểu thư An An?”
Bác sĩ Cố gọi một tiếng, hắn thì đứng, Mộ An An thỉ ngồi trên mặt đất, cảm thấy tư thế như này rất khó nói chuyện, cho nên hắn liền ngồi xổm xuống.
“Tiểu thư, An An, cô định thu dọn đồ đạc và dọn ra ngoài sao?” -Bác sĩ Cố lại hỏi một câu.
Mộ An An cũng không ngẩng đầu lên: “Thất gia đã dặn dò người hầu đóng gói hành lý của tôi, ờ Ngự Viên Loan này, từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết tôi phải rời khỏi đây? Anh còn giả bộ ở trước
mặt tôi làm cái gì?”
Nói xong, lại bổ sung một câu: “Lời mờ đầu như vậy, thật giả dối lại nhàm chán nữa.”
Lời oán hận này, bác sĩ cố vừa nghe xong chỉ biết tâm tình Mộ An An đang vô cùng không tốt.
Cô vẫn luôn tỏ ra khá trầm tính, một con tiểu hồ ly, bày hết mưu kế này đến mưu kế khác, lòng dạ xấu xa.
Nhưng khi tâm trạng không tốt thì thường không thích thể hiện điều đó ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.