Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 241: Mộ An An không theo vào mà đứng ở cửa xem
Ninh Hải
05/01/2022
Vừa vặn đụng tới Giang cầm đang ngồi ở văn phòng, Giang Cầm nhìn thấy Mộ An An liền nhíu mày, biểu hiển bất ngờ, rõ ràng Mộ An An làm ca tối,
tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Nhưng, Đại tiểu thư Giang cầm
từ trước đến nay đều tự nhận mình là cao quý, cho nên cô ta chỉ nhíu mày mà thôi, sau đó liền dời tầm mắt qua chỗ khác, cúi đầu xem điện thoại.
Bởi vì chỗ ngồi của Mộ An An ở ngay bên cạnh Giang cầm, nên sau khi cô ngồi vào chỗ, thì tình cờ nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang cầm, đang dừng lại ở hộp thoại của Tông Thất.
Mộ An An liền sờ vào túi, bình tĩnh tắt tiếng điện thoại đại diện cho thân phận Tông Thất.
Từ lúc sau sự cố du thuyền, Mộ
An An không có lấy lớp ngụy trang là Tông Thất liên lạc với Giang cầm nữa.
Chủ yếu là có rất nhiều việc, nên lười quản Giang cầm.
Giang Phong hiện tại đang ở giữa giai đoạn bị phế truất, Giang gia ở bên kia thì đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Hủy hoại Giang Phong chỉ là một sự trả thù nhỏ nhặt không đáng kể, Mộ An An muốn hủy chính là cả Giang gia!
Sau đó, Mộ An An không suy
nghĩ nữa, liền nghiêm túc làm bảng kê khai.
Làm xong bảng kê khai, đúng lúc đến thời gian thăm bệnh của khoa trầm cảm.
Mộ An An bảng kê khai cho bác sĩ Trần qua email, sau đó đi đến phòng bệnh của Mặc Mặc, tình cờ gặp mẹ của Mặc Mặc đang cầm hộp giữ nhiệt ngồi chồm hổm.
Đó là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, ăn mặc giản dị, nhưng người rất gầy, khuôn mặt không mấy hấp dẫn,
hơi tái nhợt.
Nhưng nhìn từ đường nét trên khuôn mặt thì bà ấy là một người phụ nữ đẹp.
Có lẽ là do căn bệnh này của con gái giày vò.
“Chào dì Lý, cháu là bác sĩ thực tập phụ trách bệnh bệnh tình của Mặc Mặc, cháu tên là Mộ An An.” – Mộ An An lễ phép chào hỏi.
Dì Lý có chút lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có nói nhiều.
Mộ An An không theo vào mà đứng ở cửa xem.
Mặc Mặc khi nhìn thấy mẹ mình ôm hộp giữ nhiệt đi vào, cô ấy liền cố gắng cười thật tươi, giọng nói lanh lảnh: “Me, mẹ đến rồi, vì canh cá dưa chua của mẹ, nên buổi trưa con không có ăn cơm quá nhiều.”
Giọng nói Mặc Mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Mộ An An trong lòng biết, điều này không có nghĩa là tình trạng của cô ấy đang chuyển biến tốt lên.
Điều giết người nhất của chứng
trầm cảm, chính là bề ngoài không khác gì người bình thường, nhưng trong lòng lại có rất nhiều lỗ hổng.
Mặc Mặc ở bên trong dường như phát hiện ra Mộ An An, nên liền nhìn cô cười.
Mộ An An cùng cười đáp lại, sau đó liền rời đi.
Cô không ở lại bệnh viện nữa, sau khi chắc chắn mẹ của Mặc Mặc ở đây rồi, liền trực tiếp rời khỏi quay về biệt thự, chuẩn bị ngủ bù, nếu không ca đêm sẽ rất mệt.
Ca trực cùng với Mộ An An không chỉ có Hoắc Chân Chân, mà còn có Hoắc Hiển nữa.
Ai sắp xếp ca cùng với hai người này đều sẽ đau đầu.
Khi xe Mộ An An trở lại Ngự Viên Loan, thì phát hiện ở cửa có một chiếc xe kỳ lạ.
Lúc này ghế sau của xe đang được mờ ra, người hầu Ngự Viên Loan liền đem hành lý ở ghế phía sau ra rồi đem vào bên trong biệt thự.
Mộ An An nhíu mày, tiết tấu này
là có người dọn vào.
Nhưng, Đại tiểu thư Giang cầm
từ trước đến nay đều tự nhận mình là cao quý, cho nên cô ta chỉ nhíu mày mà thôi, sau đó liền dời tầm mắt qua chỗ khác, cúi đầu xem điện thoại.
Bởi vì chỗ ngồi của Mộ An An ở ngay bên cạnh Giang cầm, nên sau khi cô ngồi vào chỗ, thì tình cờ nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang cầm, đang dừng lại ở hộp thoại của Tông Thất.
Mộ An An liền sờ vào túi, bình tĩnh tắt tiếng điện thoại đại diện cho thân phận Tông Thất.
Từ lúc sau sự cố du thuyền, Mộ
An An không có lấy lớp ngụy trang là Tông Thất liên lạc với Giang cầm nữa.
Chủ yếu là có rất nhiều việc, nên lười quản Giang cầm.
Giang Phong hiện tại đang ở giữa giai đoạn bị phế truất, Giang gia ở bên kia thì đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Hủy hoại Giang Phong chỉ là một sự trả thù nhỏ nhặt không đáng kể, Mộ An An muốn hủy chính là cả Giang gia!
Sau đó, Mộ An An không suy
nghĩ nữa, liền nghiêm túc làm bảng kê khai.
Làm xong bảng kê khai, đúng lúc đến thời gian thăm bệnh của khoa trầm cảm.
Mộ An An bảng kê khai cho bác sĩ Trần qua email, sau đó đi đến phòng bệnh của Mặc Mặc, tình cờ gặp mẹ của Mặc Mặc đang cầm hộp giữ nhiệt ngồi chồm hổm.
Đó là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, ăn mặc giản dị, nhưng người rất gầy, khuôn mặt không mấy hấp dẫn,
hơi tái nhợt.
Nhưng nhìn từ đường nét trên khuôn mặt thì bà ấy là một người phụ nữ đẹp.
Có lẽ là do căn bệnh này của con gái giày vò.
“Chào dì Lý, cháu là bác sĩ thực tập phụ trách bệnh bệnh tình của Mặc Mặc, cháu tên là Mộ An An.” – Mộ An An lễ phép chào hỏi.
Dì Lý có chút lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có nói nhiều.
Mộ An An không theo vào mà đứng ở cửa xem.
Mặc Mặc khi nhìn thấy mẹ mình ôm hộp giữ nhiệt đi vào, cô ấy liền cố gắng cười thật tươi, giọng nói lanh lảnh: “Me, mẹ đến rồi, vì canh cá dưa chua của mẹ, nên buổi trưa con không có ăn cơm quá nhiều.”
Giọng nói Mặc Mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Mộ An An trong lòng biết, điều này không có nghĩa là tình trạng của cô ấy đang chuyển biến tốt lên.
Điều giết người nhất của chứng
trầm cảm, chính là bề ngoài không khác gì người bình thường, nhưng trong lòng lại có rất nhiều lỗ hổng.
Mặc Mặc ở bên trong dường như phát hiện ra Mộ An An, nên liền nhìn cô cười.
Mộ An An cùng cười đáp lại, sau đó liền rời đi.
Cô không ở lại bệnh viện nữa, sau khi chắc chắn mẹ của Mặc Mặc ở đây rồi, liền trực tiếp rời khỏi quay về biệt thự, chuẩn bị ngủ bù, nếu không ca đêm sẽ rất mệt.
Ca trực cùng với Mộ An An không chỉ có Hoắc Chân Chân, mà còn có Hoắc Hiển nữa.
Ai sắp xếp ca cùng với hai người này đều sẽ đau đầu.
Khi xe Mộ An An trở lại Ngự Viên Loan, thì phát hiện ở cửa có một chiếc xe kỳ lạ.
Lúc này ghế sau của xe đang được mờ ra, người hầu Ngự Viên Loan liền đem hành lý ở ghế phía sau ra rồi đem vào bên trong biệt thự.
Mộ An An nhíu mày, tiết tấu này
là có người dọn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.