Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 264: Nghe nói Thất gia bế cô ra ngoài sao?
Ninh Hải
06/01/2022
Lúc này cô mới phản ứng lại, vừa rồi khi Thất gia rời đi, có dặn dò
sẽ kêu bác sĩ cố tới đây, bộ quần áo mà Thất gia đưa vẫn còn trên
giường.
“Chờ đã.” – Mộ An An nhanh chỏng đáp lại, theo bản năng xoay người chuẩn bị mặc quần áo.
Kết quả vừa mới làm động tác, phần eo liền truyền đến cơn đau bứt rứt.
Cô đỡ cái eo.
Lúc ngã xuống, cái lưng của cô va vào bồn rửa tay ở bên cạnh, bất cứ khi nào chuyển động liền đau như chết đi sống lại.
Mặc dù cô biết bác sĩ cố là LGBT, hơn nữa cũng biết bác sĩ nhìn cơ thẻ giống như nhìn một miếng thịt, nhưng Mộ An An vẫn chịu đựng đau, lấy quần áo mặc vào.
Kết quả.
Mộ An An nghĩ Tông Chính Ngự chỉ là tùy tiện tìm quần áo cho cô,
nhưng cô phát hiện ở bên trong quần áo rộng thùng thìnhcó cất giấu một bộ nội y, khuôn mặt của Mộ An An liền đỏ bừng.
Nhưng dù sao bác sĩ cố cũng đang đợi ở bên ngoài, thắt lưng cũng thật sự rất đau, Mộ An An không nghĩ nhiều nữa, liền nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cô nằm úp xuống giường nói: “Anh có thể vào được rồi.”
Bác sĩ Cố đẩy cửa bước vào, trên tay hắn ôm một hộp thuốc.
Thấy Mộ An An đang nằm trên
giường liền hỏi: “Tiểu thư An An, cô té ở trong phòng tắm sao?”
“Uh.”
“Nghe nói Thất gia bế cô ra ngoài sao?”
“Uh. “LÚC đó cô có mặc quần áo không?”
ti II
Mộ An An quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ đang cười trộm: “Thất gia kêu anh tới
đây kiểm tra tình trạng vết thương cho tôi, không phải kêu anh tới đây cười nhạo tôi.”
“Tôi không có cười nhạo.” -Bác sĩ Cố nghiêm túc: “Tôi chỉ hỏi về tình trạng vết thương của cô một cách bình thường thôi mà.”
“Muốn cười thì cười đi, còn tưởng bản thân chỉnh tề như thề chính nhân quân tử lắm.” -Mộ An An trợn tròn mắt, vô cùng ghét bỏ: “Lúc tôi ngã xuống, thắt lưng đã đập vào bồn rửa tay, bây giờ vẫn còn đau. Động một chút là đau, chạm một chút càng đau hơn.”
“Tiểu thư An An, với thân thủ của cô, đang yên đang lành làm sao có thể té ở trong phòng tắm được cơ chứ?”- Bác sĩ Cố hỏi.
Mộ An An liền cáu kỉnh: “Kêu anh xem thì xem đi, ờ đâu nhiều chuyện nhảm nhí như vậy?”
Bác sĩ Cố thấy Mộ An An như vậy, chắc hắn hỏi thêm vài câu nữa, Mộ An An sẽ nhảy dựng lên cùng hắn quyết một trận tử chiến.
Nhưng bác sĩ cố vẫn cố tình tiết lộ thông tin: “Hồi nãy người hầu tới tìm tôi, bởi vì quá lo lắng nên nói sai, nói thành Thất gia bị
thương, cho nên tôi liền đi tới thẳng phòng của Thất gia.”
Bác sĩ Cố nói xong, liền bắt đầu kiểm tra eo của Mộ An An.
Vừa lật quần áo ra, trên chiếc eo nhỏ nhắn trắng nõn liền thấy có một vết bầm tím.
Án nhẹ một chút, Mộ An An liền đau: “Nhẹ chút… Anh mới vừa nói, anh đi tới phòng của Thất gia?”
“Không cẩn thận đập vỡ một ít đồ đạc.” – Bác sĩ Cố không thương tiếc ấn xung quanh eo Mộ An An,
Mộ An An không có cảm giác đau đớn, cơ bản đã xác định được phạm vi bị thương.
“Chú ấy đập vỡ cái gì?” – Mộ An An hỏi.
“Tiểu Thất gia.”
“Cái quái gì?”
“Chờ đã.” – Mộ An An nhanh chỏng đáp lại, theo bản năng xoay người chuẩn bị mặc quần áo.
Kết quả vừa mới làm động tác, phần eo liền truyền đến cơn đau bứt rứt.
Cô đỡ cái eo.
Lúc ngã xuống, cái lưng của cô va vào bồn rửa tay ở bên cạnh, bất cứ khi nào chuyển động liền đau như chết đi sống lại.
Mặc dù cô biết bác sĩ cố là LGBT, hơn nữa cũng biết bác sĩ nhìn cơ thẻ giống như nhìn một miếng thịt, nhưng Mộ An An vẫn chịu đựng đau, lấy quần áo mặc vào.
Kết quả.
Mộ An An nghĩ Tông Chính Ngự chỉ là tùy tiện tìm quần áo cho cô,
nhưng cô phát hiện ở bên trong quần áo rộng thùng thìnhcó cất giấu một bộ nội y, khuôn mặt của Mộ An An liền đỏ bừng.
Nhưng dù sao bác sĩ cố cũng đang đợi ở bên ngoài, thắt lưng cũng thật sự rất đau, Mộ An An không nghĩ nhiều nữa, liền nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cô nằm úp xuống giường nói: “Anh có thể vào được rồi.”
Bác sĩ Cố đẩy cửa bước vào, trên tay hắn ôm một hộp thuốc.
Thấy Mộ An An đang nằm trên
giường liền hỏi: “Tiểu thư An An, cô té ở trong phòng tắm sao?”
“Uh.”
“Nghe nói Thất gia bế cô ra ngoài sao?”
“Uh. “LÚC đó cô có mặc quần áo không?”
ti II
Mộ An An quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ đang cười trộm: “Thất gia kêu anh tới
đây kiểm tra tình trạng vết thương cho tôi, không phải kêu anh tới đây cười nhạo tôi.”
“Tôi không có cười nhạo.” -Bác sĩ Cố nghiêm túc: “Tôi chỉ hỏi về tình trạng vết thương của cô một cách bình thường thôi mà.”
“Muốn cười thì cười đi, còn tưởng bản thân chỉnh tề như thề chính nhân quân tử lắm.” -Mộ An An trợn tròn mắt, vô cùng ghét bỏ: “Lúc tôi ngã xuống, thắt lưng đã đập vào bồn rửa tay, bây giờ vẫn còn đau. Động một chút là đau, chạm một chút càng đau hơn.”
“Tiểu thư An An, với thân thủ của cô, đang yên đang lành làm sao có thể té ở trong phòng tắm được cơ chứ?”- Bác sĩ Cố hỏi.
Mộ An An liền cáu kỉnh: “Kêu anh xem thì xem đi, ờ đâu nhiều chuyện nhảm nhí như vậy?”
Bác sĩ Cố thấy Mộ An An như vậy, chắc hắn hỏi thêm vài câu nữa, Mộ An An sẽ nhảy dựng lên cùng hắn quyết một trận tử chiến.
Nhưng bác sĩ cố vẫn cố tình tiết lộ thông tin: “Hồi nãy người hầu tới tìm tôi, bởi vì quá lo lắng nên nói sai, nói thành Thất gia bị
thương, cho nên tôi liền đi tới thẳng phòng của Thất gia.”
Bác sĩ Cố nói xong, liền bắt đầu kiểm tra eo của Mộ An An.
Vừa lật quần áo ra, trên chiếc eo nhỏ nhắn trắng nõn liền thấy có một vết bầm tím.
Án nhẹ một chút, Mộ An An liền đau: “Nhẹ chút… Anh mới vừa nói, anh đi tới phòng của Thất gia?”
“Không cẩn thận đập vỡ một ít đồ đạc.” – Bác sĩ Cố không thương tiếc ấn xung quanh eo Mộ An An,
Mộ An An không có cảm giác đau đớn, cơ bản đã xác định được phạm vi bị thương.
“Chú ấy đập vỡ cái gì?” – Mộ An An hỏi.
“Tiểu Thất gia.”
“Cái quái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.