Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 231: Sao chú biết cháu ở trong này?
Ninh Hải
05/01/2022
Mộ An An cầm lấy chiếc máy ảnh bên cạnh, quay phim lại cảnh này của Tông Chính Ngự.
Nghĩ đến đây, đôi khi phải tạo ra một sự tồn tại nào đó khi quay đầu nhìn lại.
Đặt máy ảnh sang một bên, Mộ An An không vội vàng chạy ra ngoài mà ngồi trên ghế nôi lặng lẽ nhìn Thất gia, mọi phiền não trong lòng sẽ từ từ được xoa dịu.
Mộ An An cầm điện thoại gọi cho Thất gia.
Có thể thấy rõ Thất gia đang lấy điện thoại ra, hơi nhướng mày liếc nhìn căn phòng thủy tinh.
Mộ An An lợi dụng Thất gia bên ngoài không nhìn thấy, nhân tiện anh hôn một cái.
Thất gia trả lời điện thoại: “Làm sao vậy?”
“Thất gia, chú ở bên ngoài làm gì vậy, chờ cháu sao?” – Mộ An An hỏi.
“Uh.”
“Sao chú biết cháu ở trong này?”
“Nhìn thấy cháu đi vào.”
“ò, sau đó chú tới đây chờ cháu sao?”
“Uh.”
Tính tình của Thất gia từ đây luôn lạnh lùng, ít nói
Nhưng mỗi lần nghe thấy câu trả lời của Thất gia, Mộ An An lại cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Cho dù chỉ là một từ “uh”cường điệu không hề có tình cảm.
Điều đó cũng có thể khiến cho Mộ An An cảm thấy được, Thất gia đang ở bên cạnh mình, sau lưng cô cũng không phải là không có chỗ dựa.
Điện thoại vẫn mở nhưng cả hai đều không lên tiếng.
Mộ An An cố ý không nói gì, chỉ đơn thuần lắng nghe tiếng thở của Thất gia, cứ như vậy tham lam nhìn người đàn ông mà cô vô cùng thích đang đợi cô ở ngoài cửa.
Có một loại cảm giác hạnh phúc tự mình hưởng thụ.
Rất thỏa mãn.
Và bức tranh này đã bị phá hủy bởi một người từ đằng xa đi tới.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ chữ V khoét sâu, lộ ra dáng người hoàn hảo, trên tay cô ta cầm hai ly rượu vang đỏ.
Khi đứng trước mặt Tông Chính Ngự, cô ta cố ý cúi người đưa ly rượu đỏ: “Thất gia, uống một ly chứ?”
Mộ An An từ trên ghế hung hăng ngồi dậy, theo bản năng muốn mờ miệng nói Thất gia đừng nhận lấy.
Đơn giản là trong lòng cô đang lo lắng,còn có một chút ghen tuông, nhưng không đến mức không có suy nghĩ.
Lúc này cô không thể nói bất cứ điều gì.
Cô không có tư cách.
Người phụ nữ nghiêng đầu, trước khi Tông Chính Ngự đáp lại, cô ta đã tự giới thiệu bản thân
trước:”Thất gia, xin chào, tôi là Đường Mật của Đường gia, hôm qua chúng ta mới gặp nhau ở Tông Chính gia, lúc đó tôi cùng với các trưởng bối trong nhà tới thăm lão gia.”
Lúc Đường Mật nói xong,cô ta đã ngồi xuống bên cạnh Tông Chính Ngự rồi.
Mộ An An cầm lấy điện thoại, vô cùng lo lắng.
Nhưng khi Đường Mật ngồi xuống, Tông Chính Ngự đã đứng dậy: “Thật xin lỗi.”
Đường Mật không hiểu.
Tông Chính Ngự nói vào trong điện thoại: “Ra ngoài.”
Mộ An An có chút sững sờ.
Nghĩ đến đây, đôi khi phải tạo ra một sự tồn tại nào đó khi quay đầu nhìn lại.
Đặt máy ảnh sang một bên, Mộ An An không vội vàng chạy ra ngoài mà ngồi trên ghế nôi lặng lẽ nhìn Thất gia, mọi phiền não trong lòng sẽ từ từ được xoa dịu.
Mộ An An cầm điện thoại gọi cho Thất gia.
Có thể thấy rõ Thất gia đang lấy điện thoại ra, hơi nhướng mày liếc nhìn căn phòng thủy tinh.
Mộ An An lợi dụng Thất gia bên ngoài không nhìn thấy, nhân tiện anh hôn một cái.
Thất gia trả lời điện thoại: “Làm sao vậy?”
“Thất gia, chú ở bên ngoài làm gì vậy, chờ cháu sao?” – Mộ An An hỏi.
“Uh.”
“Sao chú biết cháu ở trong này?”
“Nhìn thấy cháu đi vào.”
“ò, sau đó chú tới đây chờ cháu sao?”
“Uh.”
Tính tình của Thất gia từ đây luôn lạnh lùng, ít nói
Nhưng mỗi lần nghe thấy câu trả lời của Thất gia, Mộ An An lại cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Cho dù chỉ là một từ “uh”cường điệu không hề có tình cảm.
Điều đó cũng có thể khiến cho Mộ An An cảm thấy được, Thất gia đang ở bên cạnh mình, sau lưng cô cũng không phải là không có chỗ dựa.
Điện thoại vẫn mở nhưng cả hai đều không lên tiếng.
Mộ An An cố ý không nói gì, chỉ đơn thuần lắng nghe tiếng thở của Thất gia, cứ như vậy tham lam nhìn người đàn ông mà cô vô cùng thích đang đợi cô ở ngoài cửa.
Có một loại cảm giác hạnh phúc tự mình hưởng thụ.
Rất thỏa mãn.
Và bức tranh này đã bị phá hủy bởi một người từ đằng xa đi tới.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ chữ V khoét sâu, lộ ra dáng người hoàn hảo, trên tay cô ta cầm hai ly rượu vang đỏ.
Khi đứng trước mặt Tông Chính Ngự, cô ta cố ý cúi người đưa ly rượu đỏ: “Thất gia, uống một ly chứ?”
Mộ An An từ trên ghế hung hăng ngồi dậy, theo bản năng muốn mờ miệng nói Thất gia đừng nhận lấy.
Đơn giản là trong lòng cô đang lo lắng,còn có một chút ghen tuông, nhưng không đến mức không có suy nghĩ.
Lúc này cô không thể nói bất cứ điều gì.
Cô không có tư cách.
Người phụ nữ nghiêng đầu, trước khi Tông Chính Ngự đáp lại, cô ta đã tự giới thiệu bản thân
trước:”Thất gia, xin chào, tôi là Đường Mật của Đường gia, hôm qua chúng ta mới gặp nhau ở Tông Chính gia, lúc đó tôi cùng với các trưởng bối trong nhà tới thăm lão gia.”
Lúc Đường Mật nói xong,cô ta đã ngồi xuống bên cạnh Tông Chính Ngự rồi.
Mộ An An cầm lấy điện thoại, vô cùng lo lắng.
Nhưng khi Đường Mật ngồi xuống, Tông Chính Ngự đã đứng dậy: “Thật xin lỗi.”
Đường Mật không hiểu.
Tông Chính Ngự nói vào trong điện thoại: “Ra ngoài.”
Mộ An An có chút sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.