Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 228: Thật vậy sao, Thất gia?
Ninh Hải
05/01/2022
Mộ An An mặc dù mang giày cao gót, nhưng vẫn chỉ ở dưới cằm của Tông Chính Ngự.
Hơi thở mà anh thở ra, cô tự nhiên muốn hít vào
Mang theo một loại cảm giác khác biệt.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa piano và violin ở xung quanh, tạo nên một bản nhạc tao nhã,Tông Chính Ngự dẫn dắt Mộ An An nhảy ra một điệu valse say đắm
lòng người.
Anh nắm lấy tay cô, cô xoay một vòng tròn đẹp nhất giống như một con bươm bướm.
Mộ An An khóe miệng mĩm cười, cuối cùng nhắm mắt lại, cống hiến hết mình cho điệu valse này, khi âm nhạc bắt đầu lên cao, động tác của hai người tăng nhanh nửa nhịp.
Mà Mộ An An và Tông Chính Ngự hoàn toàn khớp nhau, vô cùng ăn ý, khi âm cuối cùng của tiếng đàn piano dừng lại, thân thể Mộ An An nghiêng ra phía sau,
Tông Chính Ngự đặt một tay lên eo cô, thân thể cũng nghiêng theo.
Mộ An An thở hổn hển, cúi đầu nhìn Tông Chính Ngự.
Một giọt mồ hôi của anh trượt dài theo quai hàm rơi xuống môi cô.
Mộ An An mím môi, vị mặn lan tỏa khắp vị giác, nhưng cô lại vô cùng mê muội hương vị này.
Tông Chính Ngự kéo người cô dậy.
“Thất gia, cháu nghĩ chú vẫn
chưa có trở vê.” – Mộ An An nói.
La Sâm mang một chiếc khăn tay sạch đến.
Tông Chính Ngự đưa tay ra lau những hạt mồ hôi mịn trên trán Mộ An An.
Mộ An An nhịn không được liền vươn tay, nắm lấy chiếc khăn tay bên cạnh, kiễng chân lau mồ hôi trên trán Tông Chính Ngự.
Nguồn sáng của ánh trăng và ánh đèn luân phiên chiếu vào trên người của hai người.
Mộ An An trước đây chưa bao giờ có suy nghĩ ánh trăng lại xuất hiện đẹp như vậy.
“Thất gia, buổi chiều đã trờ về rồi.”
Người nói điều này không biết đến từ đâu là của bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố tham dự cùng với một bộ trang phục lộng lẫy, trong tay hắn cầm một ly rượu đỏ:”Bữa tiệc rượu hoa viên này, là buổi chiều Thất gia tự mình chỉ đạo thiết kế, nói tiệc rượu trước đây ở trang viên Hoắc gia khiến cho cô chơi không vui, nên bù lại một chút.”
Mộ An An rất kinh ngạc: “Thật vậy sao, Thất gia?”
Tông Chính Ngự không có trả lời Mộ An An, mà quay đầu lại cho bác sĩ Cố một ánh mắt cảnh cáo.
Bác sĩ Cố lập tức trốn đi.
Tông Chính Ngự lạnh giọng nói: “Không phải muốn chơi sao?”
Anh hất cằm.
Mộ An An quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Hoa cách đó không xa.
Mộ An An càng thêm sửng sốt:
“Trần Hoa không phải ở bệnh viện trực sao?”
“Ta cho người thay rồi.” – Tông Chính Ngự trả lời.
Hơi thở mà anh thở ra, cô tự nhiên muốn hít vào
Mang theo một loại cảm giác khác biệt.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa piano và violin ở xung quanh, tạo nên một bản nhạc tao nhã,Tông Chính Ngự dẫn dắt Mộ An An nhảy ra một điệu valse say đắm
lòng người.
Anh nắm lấy tay cô, cô xoay một vòng tròn đẹp nhất giống như một con bươm bướm.
Mộ An An khóe miệng mĩm cười, cuối cùng nhắm mắt lại, cống hiến hết mình cho điệu valse này, khi âm nhạc bắt đầu lên cao, động tác của hai người tăng nhanh nửa nhịp.
Mà Mộ An An và Tông Chính Ngự hoàn toàn khớp nhau, vô cùng ăn ý, khi âm cuối cùng của tiếng đàn piano dừng lại, thân thể Mộ An An nghiêng ra phía sau,
Tông Chính Ngự đặt một tay lên eo cô, thân thể cũng nghiêng theo.
Mộ An An thở hổn hển, cúi đầu nhìn Tông Chính Ngự.
Một giọt mồ hôi của anh trượt dài theo quai hàm rơi xuống môi cô.
Mộ An An mím môi, vị mặn lan tỏa khắp vị giác, nhưng cô lại vô cùng mê muội hương vị này.
Tông Chính Ngự kéo người cô dậy.
“Thất gia, cháu nghĩ chú vẫn
chưa có trở vê.” – Mộ An An nói.
La Sâm mang một chiếc khăn tay sạch đến.
Tông Chính Ngự đưa tay ra lau những hạt mồ hôi mịn trên trán Mộ An An.
Mộ An An nhịn không được liền vươn tay, nắm lấy chiếc khăn tay bên cạnh, kiễng chân lau mồ hôi trên trán Tông Chính Ngự.
Nguồn sáng của ánh trăng và ánh đèn luân phiên chiếu vào trên người của hai người.
Mộ An An trước đây chưa bao giờ có suy nghĩ ánh trăng lại xuất hiện đẹp như vậy.
“Thất gia, buổi chiều đã trờ về rồi.”
Người nói điều này không biết đến từ đâu là của bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố tham dự cùng với một bộ trang phục lộng lẫy, trong tay hắn cầm một ly rượu đỏ:”Bữa tiệc rượu hoa viên này, là buổi chiều Thất gia tự mình chỉ đạo thiết kế, nói tiệc rượu trước đây ở trang viên Hoắc gia khiến cho cô chơi không vui, nên bù lại một chút.”
Mộ An An rất kinh ngạc: “Thật vậy sao, Thất gia?”
Tông Chính Ngự không có trả lời Mộ An An, mà quay đầu lại cho bác sĩ Cố một ánh mắt cảnh cáo.
Bác sĩ Cố lập tức trốn đi.
Tông Chính Ngự lạnh giọng nói: “Không phải muốn chơi sao?”
Anh hất cằm.
Mộ An An quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Hoa cách đó không xa.
Mộ An An càng thêm sửng sốt:
“Trần Hoa không phải ở bệnh viện trực sao?”
“Ta cho người thay rồi.” – Tông Chính Ngự trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.