Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 220: Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ
Ninh Hải
05/01/2022
Người bệnh nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy, cho nên, phải đợi đến ngày mai.”
“Ngày mai tôi mới chết.”
“Uh, ngày mai tôi lại tới đây thăm cô.” – Mộ An An đáp lại, đỡ người bệnh lên giường, sau đó đắp chăn cho cô ấy.
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Ngủ đi.”
Sau khi bệnh nhân nhắm mắt, Mộ An An khẽ thở dài, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trầm cảm thường thường là vì không có mong chờ đến ngày mai, một chút giây cũng không có khát vọng, nên muốn chết, muốn kết thúc, cảm thấy không có ý nghĩa.
Còn đối với Mộ An An, cho niềm mong đợi ngày mai, thực sự là điều tồi tệ nhất.
Nhưng điều tồi tệ nhất, cô vẫn tin
vào điều đó.
Bệnh nhân trầm cảm, là người mong muốn sức khỏe hơn ai hết.
Mộ An An cảm thấy không ổn, liền lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi của Thất gia.
Mộ An An muốn khóc, liền đi đến lối đi an toàn, ngồi trên cầu thang: “Thất gia.”
“Làm sao vậy?” – Tông Chính Ngự vừa nghe thấy giọng nói của cô liền cảm thấy có gì đó không
ị
on. Mộ An An cầm điện thoại và im lặng một lúc, rồi mới nói: “Thất gia, một người sống không có nhiều có ý nghĩa, nên mới nghĩ đến việc kết thúc mạng sống sao?”
Sau khi Mộ An An hỏi câu này, Thất gia ở bên kia vẫn chưa có đáp lại.
Mộ An An chống cằm lên đầu gối, yên lặng nghe điện thoại, không biết Tông Chính Ngự đang nói chuyện với ai.
Sau khoảng một phút, anh mới nói: “Ta sẽ về sớm.”
Mộ An An vốn tưởng rằng Thất gia sẽ an ủi mình vài câu, nhưng nhận được câu nói này cô liền có chút kinh ngạc.
Cô vội vàng ngồi thẳng người:”Thất gia, không cần đâu.”
“Sao?”
“Cháu không sao, cũng không có bị ảnh hưởng bởi bệnh viện tâm thần, chú đừng điều cháu đi, cháu rất thích nơi này.”
Mộ An An trong lòng đoán được hành động tiếp theo của Tông Chính Ngự nên nhanh chóng giải thích: “Cháu chỉ là nhìn thấy những người đó, có chút xúc động.”
“Cháu có hy vọng.”
“Cháu mỗi ngày đều hy vọng, mong mặt trời của ngày hôm sau sẽ mọc lên.”
Bởi vì, cháu có thể nhìn thấy chú.
Chú chính là động lực để cháu có thể tỉnh táo mỗi ngày, là niềm hy vọng cháu có thẻ bước đi đón
mặt trời.
“Ngày mai tôi mới chết.”
“Uh, ngày mai tôi lại tới đây thăm cô.” – Mộ An An đáp lại, đỡ người bệnh lên giường, sau đó đắp chăn cho cô ấy.
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Ngủ đi.”
Sau khi bệnh nhân nhắm mắt, Mộ An An khẽ thở dài, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trầm cảm thường thường là vì không có mong chờ đến ngày mai, một chút giây cũng không có khát vọng, nên muốn chết, muốn kết thúc, cảm thấy không có ý nghĩa.
Còn đối với Mộ An An, cho niềm mong đợi ngày mai, thực sự là điều tồi tệ nhất.
Nhưng điều tồi tệ nhất, cô vẫn tin
vào điều đó.
Bệnh nhân trầm cảm, là người mong muốn sức khỏe hơn ai hết.
Mộ An An cảm thấy không ổn, liền lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi của Thất gia.
Mộ An An muốn khóc, liền đi đến lối đi an toàn, ngồi trên cầu thang: “Thất gia.”
“Làm sao vậy?” – Tông Chính Ngự vừa nghe thấy giọng nói của cô liền cảm thấy có gì đó không
ị
on. Mộ An An cầm điện thoại và im lặng một lúc, rồi mới nói: “Thất gia, một người sống không có nhiều có ý nghĩa, nên mới nghĩ đến việc kết thúc mạng sống sao?”
Sau khi Mộ An An hỏi câu này, Thất gia ở bên kia vẫn chưa có đáp lại.
Mộ An An chống cằm lên đầu gối, yên lặng nghe điện thoại, không biết Tông Chính Ngự đang nói chuyện với ai.
Sau khoảng một phút, anh mới nói: “Ta sẽ về sớm.”
Mộ An An vốn tưởng rằng Thất gia sẽ an ủi mình vài câu, nhưng nhận được câu nói này cô liền có chút kinh ngạc.
Cô vội vàng ngồi thẳng người:”Thất gia, không cần đâu.”
“Sao?”
“Cháu không sao, cũng không có bị ảnh hưởng bởi bệnh viện tâm thần, chú đừng điều cháu đi, cháu rất thích nơi này.”
Mộ An An trong lòng đoán được hành động tiếp theo của Tông Chính Ngự nên nhanh chóng giải thích: “Cháu chỉ là nhìn thấy những người đó, có chút xúc động.”
“Cháu có hy vọng.”
“Cháu mỗi ngày đều hy vọng, mong mặt trời của ngày hôm sau sẽ mọc lên.”
Bởi vì, cháu có thể nhìn thấy chú.
Chú chính là động lực để cháu có thể tỉnh táo mỗi ngày, là niềm hy vọng cháu có thẻ bước đi đón
mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.