Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 110: Tông Thất,anh có nghe tôi nói không vậy?
Ninh Hải
02/01/2022
Mộ An An cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng một phút sau, Giang cầm
mới mở miệng: “Tin nhắn hẹn anh, không phải tôi gửi.”
“Tôi biết rồi.”
Mộ An An vừa trả lời xong, điện thoại liền rung lên.
Là điện thoại của thân phận Tông Thất, bác sĩ Cố gửi tin nhắn tới.
Mộ An An đây là một lớp ngụy trang một cái điện thoại, nhưng dù sao hôm nay cũng lấy thân phận là Tông Thất, cho nên đám người bác sĩ cố nếu có chuyện gì, thì đều sẽ gửi đến chiếc điện thoại này.
Anh biết sao?” – Giang cầm không
để ý tới động tác của Mộ An An, mà cảm thấy kinh ngạc: “Anh biết tin nhắn đó không phải do tôi gửi, tại sao anh còn đến?”
Mộ An An đã mở màn hình điện thoại.
Bác sĩ Cố: Tôi mới vừa sai người lén trộm kiểm tra vị trí hiện tại của Thất gia.
“Uh, đến.” – Mộ An An lơ đễnh đáp lại Giang cầm.
Đợi bác sĩ Cố gửi tin nhắn tiếp, nhưng lại chậm chạp không thấy đâu, nên tự mình trả lời lại.
Tông Thất: Sau đó thì sao?
Bác sĩ Cố: ở trong công ty, tập đoàn ZY trên dưới căng như đi đánh trận.
Sau khi gửi tin nhắn này, bác sĩ cố lại gửi tới một hình ảnh.
Mộ An An nhấn vào xem, đó là tấm
ảnh chụp góc nghiêng.
Người đàn ông đang che khuôn mặt lạnh lùng, đường cong góc nghiêng siết chặt, tay phải kéo cà- vạt một cách nóng nảy.
Ảnh chụp có chút mờ, nhưng khí chất của người đàn ông quá đặc biệt, chính là loại tự cao tự đại, mặc dù chỉ là ảnh chụp, vẫn khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Thậm chí có một loại, người đàn ông nếu quay đầu lại, người xem bức ảnh liền lập tức quỳ xuống xin lỗi.
Không có người nào có thể có loại khí chất này, ngoại trừ Thất gia.
“Tông Thất,anh có nghe tôi nói không vậy?”
Mộ An An đang vuốt ve bức ảnh,giọng nói của Giang cầm liền kéo suy nghĩ của cô quay về.
Cô thu lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn Giang cầm: “Uh, có nghe.”
Giang cầm nói: “Hôm nay anh có thể không đến, bây giờ anh cũng có thể đi.”
Mộ An An không có trả lời Giang Cầm, mà cong môi, đứng dậy.
Chống một tay xuống bàn, thân thể ghé sát lại Giang cầm, một khuôn
mặt tuấn tú tinh xảo đã trải qua quá nhiều biến đổi liền xuất hiện ở trước mắt Giang cầm.
Một mái tóc bạch kim cũng đủ kiêu ngạo, ánh mắt lại càng sắc bén hơn: “Như vậy không được, nữ thần của tôi hẹn tôi, sao tôi có thể đành lòng từ chối được.”
Giang cầm kiêu ngạo cỡ nào, glờ phút này như bị điện giật, chỉ cảm thấy trái tim mình quặn lại.
Nhưng Mộ An An không có thừa thắng xông lên, mà thuận thế rời khỏi chỗ ngồi, làm động tác tay mời Giang Cầm: “Nữ thần, mời.”
Giang cầm tạm dừng vài giây, cuối cùng cũng đặt tay vào tay Mộ An An, Mộ An An dẫn người rời đi.
Giang cầm hạ giọng nhắc nhở: “Anh trai tôi tìm người của Thất gia.”
Mộ An An nhướng mày.
“Bảo Phong Đường.”
“Bảo Phong Đường sao?” – Mộ An An nhướng mày.
Trong tay Thất gia có mười hai Đường, chuyên môn phụ trách xử lý vấn đề ở trên đường.
Mười hai Đường, ba Đường cao nhất
trong số đó liên hệ trực tiếp với Thất gia, bốn Đường còn lại phục vụ cho ba Đường trước đó.
Mặt khác sáu Đường còn lại là những Đường nhỏ bé kém quyền lực nhất.
Một Đường phụ trách một địa phương.
Bảo Phong Đường là lực lượng phụ trách khu vực Mộ Vân Sơn, và Đường thứ 12 xếp hạng yếu nhất.
Mà mười hai Đường của Tông Chính Ngự, ngoại trừ ba Đường cao nhất ra, những Đường còn lại không có ai biết hết.
Sở dĩ có ấn tượng sâu sắc về Bảo Phong Đường, là bởi vì trước đó cô đã nghe Thất gia và La Sâm nói qua, đường chủ của Bảo Phong Đường đã có suy nghĩ phản bội, đang được lên kế hoạch xử lý.
Thật là trùng hợp.
Giang cầm: “Tông Thất, niệm tình lần trước anh cho tôi trực tiếp trao đổi giúp anh trai tôi, tôi nhắc nhở anh, anh nên rời đi càng sớm càng tốt.” -Giang cầm giống như đang ban ơn: “Cho dù lần này anh có thể may mắn tránh thoát, nhưng bên phía anh trai tôi có thế lực của Thất gia. Cả Giang Thành này, không ai dám đắc tội.”
Giang cầm trong lời nói, Mộ An An trực tiếp mỉm cười.
Khoảng một phút sau, Giang cầm
mới mở miệng: “Tin nhắn hẹn anh, không phải tôi gửi.”
“Tôi biết rồi.”
Mộ An An vừa trả lời xong, điện thoại liền rung lên.
Là điện thoại của thân phận Tông Thất, bác sĩ Cố gửi tin nhắn tới.
Mộ An An đây là một lớp ngụy trang một cái điện thoại, nhưng dù sao hôm nay cũng lấy thân phận là Tông Thất, cho nên đám người bác sĩ cố nếu có chuyện gì, thì đều sẽ gửi đến chiếc điện thoại này.
Anh biết sao?” – Giang cầm không
để ý tới động tác của Mộ An An, mà cảm thấy kinh ngạc: “Anh biết tin nhắn đó không phải do tôi gửi, tại sao anh còn đến?”
Mộ An An đã mở màn hình điện thoại.
Bác sĩ Cố: Tôi mới vừa sai người lén trộm kiểm tra vị trí hiện tại của Thất gia.
“Uh, đến.” – Mộ An An lơ đễnh đáp lại Giang cầm.
Đợi bác sĩ Cố gửi tin nhắn tiếp, nhưng lại chậm chạp không thấy đâu, nên tự mình trả lời lại.
Tông Thất: Sau đó thì sao?
Bác sĩ Cố: ở trong công ty, tập đoàn ZY trên dưới căng như đi đánh trận.
Sau khi gửi tin nhắn này, bác sĩ cố lại gửi tới một hình ảnh.
Mộ An An nhấn vào xem, đó là tấm
ảnh chụp góc nghiêng.
Người đàn ông đang che khuôn mặt lạnh lùng, đường cong góc nghiêng siết chặt, tay phải kéo cà- vạt một cách nóng nảy.
Ảnh chụp có chút mờ, nhưng khí chất của người đàn ông quá đặc biệt, chính là loại tự cao tự đại, mặc dù chỉ là ảnh chụp, vẫn khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Thậm chí có một loại, người đàn ông nếu quay đầu lại, người xem bức ảnh liền lập tức quỳ xuống xin lỗi.
Không có người nào có thể có loại khí chất này, ngoại trừ Thất gia.
“Tông Thất,anh có nghe tôi nói không vậy?”
Mộ An An đang vuốt ve bức ảnh,giọng nói của Giang cầm liền kéo suy nghĩ của cô quay về.
Cô thu lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn Giang cầm: “Uh, có nghe.”
Giang cầm nói: “Hôm nay anh có thể không đến, bây giờ anh cũng có thể đi.”
Mộ An An không có trả lời Giang Cầm, mà cong môi, đứng dậy.
Chống một tay xuống bàn, thân thể ghé sát lại Giang cầm, một khuôn
mặt tuấn tú tinh xảo đã trải qua quá nhiều biến đổi liền xuất hiện ở trước mắt Giang cầm.
Một mái tóc bạch kim cũng đủ kiêu ngạo, ánh mắt lại càng sắc bén hơn: “Như vậy không được, nữ thần của tôi hẹn tôi, sao tôi có thể đành lòng từ chối được.”
Giang cầm kiêu ngạo cỡ nào, glờ phút này như bị điện giật, chỉ cảm thấy trái tim mình quặn lại.
Nhưng Mộ An An không có thừa thắng xông lên, mà thuận thế rời khỏi chỗ ngồi, làm động tác tay mời Giang Cầm: “Nữ thần, mời.”
Giang cầm tạm dừng vài giây, cuối cùng cũng đặt tay vào tay Mộ An An, Mộ An An dẫn người rời đi.
Giang cầm hạ giọng nhắc nhở: “Anh trai tôi tìm người của Thất gia.”
Mộ An An nhướng mày.
“Bảo Phong Đường.”
“Bảo Phong Đường sao?” – Mộ An An nhướng mày.
Trong tay Thất gia có mười hai Đường, chuyên môn phụ trách xử lý vấn đề ở trên đường.
Mười hai Đường, ba Đường cao nhất
trong số đó liên hệ trực tiếp với Thất gia, bốn Đường còn lại phục vụ cho ba Đường trước đó.
Mặt khác sáu Đường còn lại là những Đường nhỏ bé kém quyền lực nhất.
Một Đường phụ trách một địa phương.
Bảo Phong Đường là lực lượng phụ trách khu vực Mộ Vân Sơn, và Đường thứ 12 xếp hạng yếu nhất.
Mà mười hai Đường của Tông Chính Ngự, ngoại trừ ba Đường cao nhất ra, những Đường còn lại không có ai biết hết.
Sở dĩ có ấn tượng sâu sắc về Bảo Phong Đường, là bởi vì trước đó cô đã nghe Thất gia và La Sâm nói qua, đường chủ của Bảo Phong Đường đã có suy nghĩ phản bội, đang được lên kế hoạch xử lý.
Thật là trùng hợp.
Giang cầm: “Tông Thất, niệm tình lần trước anh cho tôi trực tiếp trao đổi giúp anh trai tôi, tôi nhắc nhở anh, anh nên rời đi càng sớm càng tốt.” -Giang cầm giống như đang ban ơn: “Cho dù lần này anh có thể may mắn tránh thoát, nhưng bên phía anh trai tôi có thế lực của Thất gia. Cả Giang Thành này, không ai dám đắc tội.”
Giang cầm trong lời nói, Mộ An An trực tiếp mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.