Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 208: Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt
Ninh Hải
05/01/2022
Vào thời điểm xảy ra sự việc đó, Tông Chính Ngự không chỉ có sinh ra
chứng rối loạn căng thẳng, một khi chứng đau đầu phát tác anh sẽ mất đi
lý trí và
phát điên, thậm chí còn trực tiếp đi đến Giang Thành.
Ngoại trừ lão gia ra, không có kẻ nào có thẻ gọi anh trở về.
Mà đứa con của trời đúng là đứa con cùa trời.
Mặc dù đi tới Giang Thành thì trong thời gian ngắn nhất bằng năng lực của mình,Tông Chính Ngự vẫn có thể thành lập được vương quốc của riêng mình và trở thành đệ nhất đế vương ở Giang Thành!
Vị thần đứng ở trong đám mây,
bất luận là nơi nào, đều là nơi ở của thần.
Tông Chính Nghiêm thở dài, nói sang chuyện khác: “Thân thể Lão gia đã ổn định, khi nào thì đi?”
Tông Chính Ngự: “Ngày mai.”
Tông Chính Nghiêm: “Nhanh như vậy sao, ta nghĩ ngày kia cậu mới đi, cậu…”
“Còn có việc nữa sao?” – Tông Chính Ngự không để cho Tông Chính Nghiêm nói hết câu, liền ngước mắt lên, tỏ ra không kiên nhẫn.
Tông Chính Nghiêm nhún vai: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hắn bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi ra đến cửa, lại nhịn không được nói một câu: “Sau khi quay về, thì kêu cố Thư Khanh trở về một chuyến đi?”
Tông Chính Ngự vẫn không có đáp lại, chỉ cho Tông Chính Nghiêm một cái nhìn rất lạnh lùng.
Ngụ ý: Tự kêu đi.
Tông Chính Nghiêm: “Nói như thế nào cũng là anh em! Ta nếu có thể gọi hắn trở về thì đã sớm kêu hắn trở về rồi, cậu một câu hắn nhất định sẽ trở về, năm đó hắn và tiểu Tịch cùng cậu lớn lên, các người…”
“Tông, Chính, Nghiêm.”
“Được rồi được rồi, ta câm miệng, ta cút đây!”
Giang Thành, tại biệt thự nhỏ.
Sau khi gọi điện thoại với Tông
Chính Ngự, Mộ An An liền ngủ thiếp đi trên giường.
Cửa sổ phòng không đóng, gió lạnh từng đợt thổi vào, Mộ An An toàn thân bị gió thổi qua, cuối cùng bị lạnh mà thức dậy.
Sau khi đứng dậy, Mộ An An đã tỉnh rượu đi rất nhiều.
Người vẫn còn đang run rẩy, thân thể lung lay, nhưng cảm giác vừa rồi ờ trên đầu đã giảm xuống.
Cô loạng choạng bước xuống giường, bước tới đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài trời đang thổi điên cuồng, còn bí mật mang theo một cơn mưa nhỏ, có vẻ thời tiết đang thay đổi.
Mộ An An sờ mặt, sau đó đóng cửa sổ lai.
phát điên, thậm chí còn trực tiếp đi đến Giang Thành.
Ngoại trừ lão gia ra, không có kẻ nào có thẻ gọi anh trở về.
Mà đứa con của trời đúng là đứa con cùa trời.
Mặc dù đi tới Giang Thành thì trong thời gian ngắn nhất bằng năng lực của mình,Tông Chính Ngự vẫn có thể thành lập được vương quốc của riêng mình và trở thành đệ nhất đế vương ở Giang Thành!
Vị thần đứng ở trong đám mây,
bất luận là nơi nào, đều là nơi ở của thần.
Tông Chính Nghiêm thở dài, nói sang chuyện khác: “Thân thể Lão gia đã ổn định, khi nào thì đi?”
Tông Chính Ngự: “Ngày mai.”
Tông Chính Nghiêm: “Nhanh như vậy sao, ta nghĩ ngày kia cậu mới đi, cậu…”
“Còn có việc nữa sao?” – Tông Chính Ngự không để cho Tông Chính Nghiêm nói hết câu, liền ngước mắt lên, tỏ ra không kiên nhẫn.
Tông Chính Nghiêm nhún vai: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hắn bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi ra đến cửa, lại nhịn không được nói một câu: “Sau khi quay về, thì kêu cố Thư Khanh trở về một chuyến đi?”
Tông Chính Ngự vẫn không có đáp lại, chỉ cho Tông Chính Nghiêm một cái nhìn rất lạnh lùng.
Ngụ ý: Tự kêu đi.
Tông Chính Nghiêm: “Nói như thế nào cũng là anh em! Ta nếu có thể gọi hắn trở về thì đã sớm kêu hắn trở về rồi, cậu một câu hắn nhất định sẽ trở về, năm đó hắn và tiểu Tịch cùng cậu lớn lên, các người…”
“Tông, Chính, Nghiêm.”
“Được rồi được rồi, ta câm miệng, ta cút đây!”
Giang Thành, tại biệt thự nhỏ.
Sau khi gọi điện thoại với Tông
Chính Ngự, Mộ An An liền ngủ thiếp đi trên giường.
Cửa sổ phòng không đóng, gió lạnh từng đợt thổi vào, Mộ An An toàn thân bị gió thổi qua, cuối cùng bị lạnh mà thức dậy.
Sau khi đứng dậy, Mộ An An đã tỉnh rượu đi rất nhiều.
Người vẫn còn đang run rẩy, thân thể lung lay, nhưng cảm giác vừa rồi ờ trên đầu đã giảm xuống.
Cô loạng choạng bước xuống giường, bước tới đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài trời đang thổi điên cuồng, còn bí mật mang theo một cơn mưa nhỏ, có vẻ thời tiết đang thay đổi.
Mộ An An sờ mặt, sau đó đóng cửa sổ lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.