Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 297: Xin hỏi cô là Mộ An An đúng không?
Ninh Hải
06/01/2022
Trong văn phòng còn có bác sĩ trực ca, hiển nhiên cả bệnh viện đều đã biết hết về chuyện của Mộ An An rồi, ánh mắt nhìn Mộ An An cũng không
hòa hợp cho lắm.
Mộ An An không thèm không
nhìn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Mà, ngay khi Mộ An An rời khỏi văn phòng, Nguyễn Ngọc liền vội vàng chạy tới: “An, An An đâu?”
Nguyễn ngọc vẻ mặt lo lắng, nhìn lướt qua bàn làm việc của Mộ An An,không còn cải gì hết.
“Đồ cặn bã đó đã đi rồi.” – Một bác sĩ nói.
Nguyễn Ngọc vẻ mặt sốt ruột: “Hỏng rồi!”
“Tiền bối à, có chuyện gì vậy?”
“Có người đăng video Mộ An An tặng quà cho Mặc Mặc lên mạng, hiện tại mọi người đang cào bới Mộ An An, một số phương tiện truyền thông đã tới cửa bệnh viện rồi!”
“Xin hỏi cô là Mộ An An đúng không?”
“Xin hỏi, tại sao cô lại xúi giục bệnh nhân trầm cảm tự sát?”
“Xin hỏi, có phải muốn trả thù xã hội vì vẻ ngoài xấu xí của mình không?”
“Hiện tại bệnh viện có đưa ra phương án nào xử lý cô không? Người như cô, là nhân cách phản xã hội, cô làm bác sĩ là vì giết người, đối với người cặn bã như
cô, xin hỏi trái tim cô là hình dạng gì vậy?”
Mộ An An vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, các phóng viên liền chạy tới oán giận.
Ban đầu chỉ nhằm vào vụ tự sát của bệnh nhân trong bệnh viện, sau đó liền trực chỉ trích tấn công cá nhân.
Mộ An An ôm thùng đồ, bị người ta tấn công như vậy, tự nhiên khó chịu.
Tại đây có hình ảnh
Mộ An An đang nghĩ như vậy, nhưng phóng viên đã chặn hết đường, khiến cô khó mà di chuyển được.
“Không thể trả lời, làm ơn tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.” – Mộ An An đơn giản nói.
Nhưng, cô vừa mới dứt lời, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng rống đẫm nước mắt: “Mộ An An!”
“Mộ An An, đồ sát nhân, tao muốn mày phải đền mạng!”
“Mộ An An!”
Từng đợt gào thét, mang theo sự điên cuồng, âm thanh gần như bị phá vỡ hoàn toàn.
Mộ An An vừa mới quay đầu lại, một bóng người liền lao tới cô, cô lui về phía sau từng bước, chiếc thùng rơi xuống đất.
Ngay lập tức, một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.
Một tiếng “bốp”, vô cùng vang dội.
Mộ An An không thèm không
nhìn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Mà, ngay khi Mộ An An rời khỏi văn phòng, Nguyễn Ngọc liền vội vàng chạy tới: “An, An An đâu?”
Nguyễn ngọc vẻ mặt lo lắng, nhìn lướt qua bàn làm việc của Mộ An An,không còn cải gì hết.
“Đồ cặn bã đó đã đi rồi.” – Một bác sĩ nói.
Nguyễn Ngọc vẻ mặt sốt ruột: “Hỏng rồi!”
“Tiền bối à, có chuyện gì vậy?”
“Có người đăng video Mộ An An tặng quà cho Mặc Mặc lên mạng, hiện tại mọi người đang cào bới Mộ An An, một số phương tiện truyền thông đã tới cửa bệnh viện rồi!”
“Xin hỏi cô là Mộ An An đúng không?”
“Xin hỏi, tại sao cô lại xúi giục bệnh nhân trầm cảm tự sát?”
“Xin hỏi, có phải muốn trả thù xã hội vì vẻ ngoài xấu xí của mình không?”
“Hiện tại bệnh viện có đưa ra phương án nào xử lý cô không? Người như cô, là nhân cách phản xã hội, cô làm bác sĩ là vì giết người, đối với người cặn bã như
cô, xin hỏi trái tim cô là hình dạng gì vậy?”
Mộ An An vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, các phóng viên liền chạy tới oán giận.
Ban đầu chỉ nhằm vào vụ tự sát của bệnh nhân trong bệnh viện, sau đó liền trực chỉ trích tấn công cá nhân.
Mộ An An ôm thùng đồ, bị người ta tấn công như vậy, tự nhiên khó chịu.
Tại đây có hình ảnh
Mộ An An đang nghĩ như vậy, nhưng phóng viên đã chặn hết đường, khiến cô khó mà di chuyển được.
“Không thể trả lời, làm ơn tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.” – Mộ An An đơn giản nói.
Nhưng, cô vừa mới dứt lời, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng rống đẫm nước mắt: “Mộ An An!”
“Mộ An An, đồ sát nhân, tao muốn mày phải đền mạng!”
“Mộ An An!”
Từng đợt gào thét, mang theo sự điên cuồng, âm thanh gần như bị phá vỡ hoàn toàn.
Mộ An An vừa mới quay đầu lại, một bóng người liền lao tới cô, cô lui về phía sau từng bước, chiếc thùng rơi xuống đất.
Ngay lập tức, một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.
Một tiếng “bốp”, vô cùng vang dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.