Chương 12:
Ngã Ngận Cáo Hạnh A
24/11/2023
Chương 12
Mọi người bắt đầu kể khổ, than thở về quãng thời gian học cấp ba đầy áp lực, khoe khoang sự tự do vui vẻ sau khi tốt nghiệp. Họ còn kể chuyện cặp nào chia tay, đôi nào công khai, rồi ai muốn học cùng trường đại học với ai nữa.
Hầu hết thời gian, Sở Tri Lục đều im lặng lắng nghe, chỉ nói vài câu khi được hỏi thôi.
Thành tích của Sở Tri Lục luôn rất ổn định, luôn nằm trong top 3, chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng đều cho rằng chuyện đỗ đại học không thành vấn đề với cô. Thậm chí, nếu cố gắng, rất có thể cô sẽ trở thành thủ khoa của tỉnh.
Sau khi thi đại học, tất cả mọi người đều tự dự đoán điểm của mình, lúc này các bạn học không hỏi cô thi có tốt không mà trực tiếp hỏi cô muốn thi vào trường nào.
Sở Tri Lục lắc đầu và nói rằng cô vẫn chưa nghĩ về điều đó, đợi khi có điểm rồi tính sau.
Một bạn học khác hỏi cô đoán mình được bao nhiêu điểm, nói ra để cho mọi người tự nhìn nhận bản thân
Sở Tri Lục không hề tự mãn mà trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi đoán khoảng 720.”
(*) Thang điểm thi đại học ở Trung Quốc là 750
“...”
“Tôi thấy không hài lòng!”
“Ồ!”
Điểm dự đoán đương nhiên sẽ sai lệch so với thực tế. Sở Tri Lục tự đánh giá mình rất hà khắc, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chưa biết chừng điểm số thật của cô còn cao hơn thế.
Miếng bánh trong miệng Bành Thanh Giai đã không còn ngọt ngào nữa: “Cậu chỉ cần khiêm tốn nói rằng cậu làm bài cũng bình thường thôi là được mà! Cho dù tớ có không tin thì cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy... oa oa oa...”
Nhưng cô ấy cũng biết Sở Tri Lục sẽ không vì khiêm tốn mà nói dối, vì vậy một lúc sau cô ấy ậm ừ vài tiếng rồi cảm khái: “Tớ có tài có đức gì mà lại được ngồi cùng cậu tận hai năm cơ chứ!”
Bạn học nam đẹp trai lớp khác nửa đùa nửa thật hỏi Sở Tri Lục: “Nữ thần có ý kiến gì về việc yêu đương nơi trường học không? Nói cho tôi biết đi, tôi muốn xếp hàng.”
Có tiếng la ó.
Không đợi Sở Tri Lục trả lời, Bành Thanh Giai đã tỏ vẻ tức giận với bạn học nam kia: “Người người đã xếp hàng đến tận Pháp rồi, cho dù có ý kiến cũng không đến phiên cậu đâu.”
“Đúng vậy, cậu có biết Lý Trí Hàng - người đẹp trai nhất lớp ba không? Xét vể ngoại hình, cậu ấy phải nằm ở top ba của trường mình, thế mà đã bị từ chối ba lần rồi, cậu đừng có ló mặt ra kẻo xấu hổ đấy.”
Bị tập thể bao vây, bạn học nam kia liên tục xin tha, nói rằng bản thân không dám vọng tưởng nữ thần nữa.
Sở Tri Lục buồn cười lắc đầu, chút phiền muộn trong lòng cô cũng đều tan biến.
Mọi người bắt đầu kể khổ, than thở về quãng thời gian học cấp ba đầy áp lực, khoe khoang sự tự do vui vẻ sau khi tốt nghiệp. Họ còn kể chuyện cặp nào chia tay, đôi nào công khai, rồi ai muốn học cùng trường đại học với ai nữa.
Hầu hết thời gian, Sở Tri Lục đều im lặng lắng nghe, chỉ nói vài câu khi được hỏi thôi.
Thành tích của Sở Tri Lục luôn rất ổn định, luôn nằm trong top 3, chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng đều cho rằng chuyện đỗ đại học không thành vấn đề với cô. Thậm chí, nếu cố gắng, rất có thể cô sẽ trở thành thủ khoa của tỉnh.
Sau khi thi đại học, tất cả mọi người đều tự dự đoán điểm của mình, lúc này các bạn học không hỏi cô thi có tốt không mà trực tiếp hỏi cô muốn thi vào trường nào.
Sở Tri Lục lắc đầu và nói rằng cô vẫn chưa nghĩ về điều đó, đợi khi có điểm rồi tính sau.
Một bạn học khác hỏi cô đoán mình được bao nhiêu điểm, nói ra để cho mọi người tự nhìn nhận bản thân
Sở Tri Lục không hề tự mãn mà trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi đoán khoảng 720.”
(*) Thang điểm thi đại học ở Trung Quốc là 750
“...”
“Tôi thấy không hài lòng!”
“Ồ!”
Điểm dự đoán đương nhiên sẽ sai lệch so với thực tế. Sở Tri Lục tự đánh giá mình rất hà khắc, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chưa biết chừng điểm số thật của cô còn cao hơn thế.
Miếng bánh trong miệng Bành Thanh Giai đã không còn ngọt ngào nữa: “Cậu chỉ cần khiêm tốn nói rằng cậu làm bài cũng bình thường thôi là được mà! Cho dù tớ có không tin thì cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy... oa oa oa...”
Nhưng cô ấy cũng biết Sở Tri Lục sẽ không vì khiêm tốn mà nói dối, vì vậy một lúc sau cô ấy ậm ừ vài tiếng rồi cảm khái: “Tớ có tài có đức gì mà lại được ngồi cùng cậu tận hai năm cơ chứ!”
Bạn học nam đẹp trai lớp khác nửa đùa nửa thật hỏi Sở Tri Lục: “Nữ thần có ý kiến gì về việc yêu đương nơi trường học không? Nói cho tôi biết đi, tôi muốn xếp hàng.”
Có tiếng la ó.
Không đợi Sở Tri Lục trả lời, Bành Thanh Giai đã tỏ vẻ tức giận với bạn học nam kia: “Người người đã xếp hàng đến tận Pháp rồi, cho dù có ý kiến cũng không đến phiên cậu đâu.”
“Đúng vậy, cậu có biết Lý Trí Hàng - người đẹp trai nhất lớp ba không? Xét vể ngoại hình, cậu ấy phải nằm ở top ba của trường mình, thế mà đã bị từ chối ba lần rồi, cậu đừng có ló mặt ra kẻo xấu hổ đấy.”
Bị tập thể bao vây, bạn học nam kia liên tục xin tha, nói rằng bản thân không dám vọng tưởng nữ thần nữa.
Sở Tri Lục buồn cười lắc đầu, chút phiền muộn trong lòng cô cũng đều tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.