Chương 7:
Ngã Ngận Cáo Hạnh A
24/11/2023
Triệu Tầm Dữ thấy thật lạ lẫm. Trong trí nhớ của cậu, cô chỉ là một bé gái với mái tóc khô xơ xác và vóc người gầy như con khỉ vì suy dinh dưỡng, cô bé đó rất nhút nhát. Khi ấy, cô rặn mãi mới ra được một câu, lại còn nhỏ lí nhí cứ như sợ bị người khác nghe thấy vậy. Lúc còn nhỏ, cậu rất nghịch và hay bắt nạt người khác, nhưng cô vẫn muốn chơi với cậu. Vì không muốn bị ghét nên dù thích khóc, cô cũng không dám khóc, sợ cậu sẽ không chơi cùng mình nữa.
Thỉnh thoảng, người dân trong thôn không thấy cái đuôi nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau lưng cậu, họ còn nói đùa rằng cậu ra ngoài chơi mà quên trói theo cô vợ nhỏ, mỗi khi như vậy, cậu lại hét toáng lên rồi chạy đi.
Lúc vừa mới lên thành phố đi học, Triệu Tầm Dữ vẫn rất nhớ cái đuôi nhỏ này. Một là do tới môi trường mới, cậu chưa kịp thích ứng; hai là cái đuôi nhỏ đó rất bám người và rất nhút nhát, khiến mọi người vừa muốn bắt nạt vừa muốn chơi với cô.
Quả thực là con gái mười tám tuổi thay đổi một trời một vực, Sở Tri Lục ngày càng xinh đẹp.
Gặp lại Sở Tri Lục sau mười năm, Triệu Tầm Dữ hoàn toàn không nhận ra cô. Khi đó, cô đứng dưới giàn nho trong sân, Triệu Tầm Dữ thấy cô có làn da trắng nõn, khuôn mặt lớn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to tròn long lanh, rất đẹp và trong sáng. Nhưng cô lại có dáng người cực quyến rũ, cao ráo và mảnh khảnh, xương quai xanh thẳng tắp. Cô mặc một chiếc váy thắt eo, bộ ngực căng phồng và mông thì rất vểnh.
Khi cô nhìn sang, đôi mắt điềm tĩnh, khí chất trong sáng, trông như một đóa huệ tây trắng xinh đẹp.
Triệu Tầm Dữ luôn hành xử tùy tiện, đây là lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Sở Tri Lục bây giờ và cái đuôi nhỏ trong trí nhớ của cậu khác nhau một trời một vực, cô hiện tại chính kiểu nữ thần thanh xuân. Triệu Tầm Dữ không thể tự dưng kéo người ta lại rồi hỏi cô có nhớ khoảng thời gian khi còn bé, cô gầy như con khỉ và luôn đi sau mông của cậu không? Có nhớ mình chính là cô vợ được nuôi từ bé của cậu không?
Tất nhiên, vào ngày đầu tiên, cậu có rất nhiều thời gian để nghĩ về “kỷ niệm tươi đẹp” khi còn bé của hai người, còn cả những chuyện đáng xấu hổ lúc đó nữa.
Đến khi ba nói cậu cần phải được dạy dỗ lại, tất cả kế hoạch trong lòng cậu đều bị phá hủy.
Bây giờ, cậu giận dỗi nhịn đói hai ngày, lại bị cô chế giễu, không chừng cô còn đang thầm nghĩ rằng cậu là đồ ngốc ấy.
Triệu Tầm Dữ bất chấp tất cả, vẫn có thể đối xử với cô tự nhiên như khi gặp lại em gái nhà bên.
Thỉnh thoảng, người dân trong thôn không thấy cái đuôi nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau lưng cậu, họ còn nói đùa rằng cậu ra ngoài chơi mà quên trói theo cô vợ nhỏ, mỗi khi như vậy, cậu lại hét toáng lên rồi chạy đi.
Lúc vừa mới lên thành phố đi học, Triệu Tầm Dữ vẫn rất nhớ cái đuôi nhỏ này. Một là do tới môi trường mới, cậu chưa kịp thích ứng; hai là cái đuôi nhỏ đó rất bám người và rất nhút nhát, khiến mọi người vừa muốn bắt nạt vừa muốn chơi với cô.
Quả thực là con gái mười tám tuổi thay đổi một trời một vực, Sở Tri Lục ngày càng xinh đẹp.
Gặp lại Sở Tri Lục sau mười năm, Triệu Tầm Dữ hoàn toàn không nhận ra cô. Khi đó, cô đứng dưới giàn nho trong sân, Triệu Tầm Dữ thấy cô có làn da trắng nõn, khuôn mặt lớn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to tròn long lanh, rất đẹp và trong sáng. Nhưng cô lại có dáng người cực quyến rũ, cao ráo và mảnh khảnh, xương quai xanh thẳng tắp. Cô mặc một chiếc váy thắt eo, bộ ngực căng phồng và mông thì rất vểnh.
Khi cô nhìn sang, đôi mắt điềm tĩnh, khí chất trong sáng, trông như một đóa huệ tây trắng xinh đẹp.
Triệu Tầm Dữ luôn hành xử tùy tiện, đây là lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Sở Tri Lục bây giờ và cái đuôi nhỏ trong trí nhớ của cậu khác nhau một trời một vực, cô hiện tại chính kiểu nữ thần thanh xuân. Triệu Tầm Dữ không thể tự dưng kéo người ta lại rồi hỏi cô có nhớ khoảng thời gian khi còn bé, cô gầy như con khỉ và luôn đi sau mông của cậu không? Có nhớ mình chính là cô vợ được nuôi từ bé của cậu không?
Tất nhiên, vào ngày đầu tiên, cậu có rất nhiều thời gian để nghĩ về “kỷ niệm tươi đẹp” khi còn bé của hai người, còn cả những chuyện đáng xấu hổ lúc đó nữa.
Đến khi ba nói cậu cần phải được dạy dỗ lại, tất cả kế hoạch trong lòng cậu đều bị phá hủy.
Bây giờ, cậu giận dỗi nhịn đói hai ngày, lại bị cô chế giễu, không chừng cô còn đang thầm nghĩ rằng cậu là đồ ngốc ấy.
Triệu Tầm Dữ bất chấp tất cả, vẫn có thể đối xử với cô tự nhiên như khi gặp lại em gái nhà bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.