Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
Song
20/05/2021
“Tử Lăng!” Mẫn Hy nóng nảy hét tên cô: “Sao cậu nhìn anh ấy ôm Vân Tử Diễm đi như vậy? Vì sao cậu lại không ngăn cản chứ?”
Trong căn hộ, Phương Mẫn Hy sang đây thăm cô.
Gặp ngay Viên Thịnh Nam, thì anh ta nói với Mẫn Hy, tâm trạng của Vân Tử Lăng không được tốt lắm, cần được trấn an.
Cô ấy hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới cô lại hời hợt nói Vân Tử Diễm uống thuốc, Hoắc Ảnh Quân đã ôm đưa cô ta đi bệnh viện.
Trong phòng ngủ có trải thảm, Vân Tử Lăng đang ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm một quyển sách hướng dẫn mang thai.
“Tử Lăng!” Mẫn Hy nóng nảy lấy lại quyển sách trên tay cô: “Đến cùng cậu có nghe mình đang nói cái gì không?”
Vân Tử Lăng hướng ánh mắt nhìn về phía Mẫn Hy đang nóng nảy, mỉm cười, lôi kéo tay của cô ấy nói: “Mình nghe được mà.”
“Nghe thấy rồi, mà thái độ của cậu còn như này? Đến cùng là cậu yêu hay không yêu anh ấy đây?” Mẫn Hy gấp gáp không kiềm chế được, dưới cái nhìn của cô ấy, nếu như không yêu, Tử Lăng sẽ không vì anh mang thai sinh con.
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bụng: “Mình yêu đứa nhỏ!”
Mẫn Hy khẽ giật mình, ánh mắt nhìn theo cô về phía bụng thấy đã có chút lồi lên, giảm âm điệu nói: “Tử Lăng, thật ra cậu rất khó chịu đúng không?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
“Tại sao cậu lại cứ như vậy, vì sao không ngăn cản chứ? Có đôi khi người đàn ông không được tỉnh táo!” Mẫn Hy nói nhanh.
“Tại sao phải ngăn cản?” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mẫn Hy.
Mẫn Hy có chút khó hiểu: “Bởi vì, bởi vì anh ấy là chồng của cậu?”
Vân Tử Lăng cong môi mỉa mai cười một tiếng: “Nếu như anh ấy thật sự là người chồng đúng đắn của mình, thì sẽ ôm những người phụ nữ khác rời đi sao?”
Mẫn Hy lập tức yên lặng, không biết nên nói thế nào.
“Mẫn Hy…” Tử Lăng nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng: “Mình có thể hiểu được thái độ anh ấy luôn dành cho Hi Vân, là do mắc nợ Hi Vân, giống như mình đối với chú Mạnh vậy, nhưng mà, đây không phải là Hi Vân, cô ta là Vân Tử Diễm, anh ấy nên biết!”
Mẫn Hy nhíu mày, hết sức giúp Hoắc Ảnh Quân giải vây, dù sao, cô ấy vẫn rất hi vọng Tử Lăng được hạnh phúc: “Khả năng, khả năng lúc đó anh ấy đang hoảng hốt đi…”
“Mình hiểu mà! Thật đấy!”
Mẫn Hy: …
“Thế nhưng mà, loại hoảng hốt cũng đủ để chứng minh vị trí của Hi Vân trong lòng anh ấy không phải sao?”
“Tử Lăng, Tử Lăng cậu đừng kích động, người kia đã chết, không còn quan trọng nữa!” Mẫn Hy nhanh chóng nói.
“Cậu sai rồi!”
“Sai rồi sao? Sai ở chỗ nào chứ? Cô, cô ta chết rồi mà, cũng không thể nào tranh giành với cậu được!”
“Thì tính sao?” Cô nhìn qua Mẫn Hy, nói với cô ấy: “Cậu phải nhớ kỹ, nếu như, một người đàn ông không toàn tâm toàn ý yêu cậu, như vậy, thì tình yêu này, không cần cũng được!”
Mẫn Hy ngây ngốc một chút: “Không, không phải chứ? Cậu, cậu định làm cái gì? Sẽ không, không phải là ly hôn chứ?”
Tử Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, khẽ cười một tiếng: “Cậu nhìn cậu xem, cũng đã lớn như vậy rồi, nói chuyện vẫn còn hét to thế, bây giờ thì sao chứ, đối với mình mà nói, ngoại trừ đứa nhỏ, cái gì cùng không quan trọng, cậu hiểu khôg?”
Mẫn Hy lắc đầu, không hiểu.
“Ý là, chỉ cần Vân Hâm Bằng bị giam giữ, định ra chứng cứ phạm tội, mình nghĩ, mình cũng không cần thiết phải ở lại Thành phố Nam Dương nữa.”
“Cậu, cậu muốn rời khỏi Thành phố Nam Dương sao?”
Dứt lời, cô ấy nhanh chóng nắm lấy tay của cô, có chút lo lắng: “Cậu muốn đi đâu vậy, cậu, cậu đừng quá xúc động, chồng của cậu, chồng của cậu có thể có chuyện không nói ra được, cậu cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ngu ngốc!”
“Cậu đừng lo lắng!” Tử Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô ấy: “Chính mình đang làm cái gì, mình hiểu rõ mà.”
“Hiểu rõ, cậu thì hiểu rõ cái gì chứ, mẹ cậu cũng là người phụ nữ đơn thân, từ nhỏ nuôi cậu khó khăn biết bao nhiêu, bây giờ cậu muốn nuôi đứa bé này, thì sẽ lặp lại lịch sử của mẹ cậu, cậu có kiểu không?” Mẫn Hy sốt ruột đến mức muốn khóc.
Từ nhỏ cô ấy và cô đã cùng nhau lớn lên, đối với bọn họ là không dễ dàng gì, cô ấy có thể thấy được.
“Cậu nhìn cậu xem, khóc cái gì chứ?” Vân Tử Lăng nhanh chóng cầm khăn tay giúp cô ấy lau mặt.
Mẫn Hy giận dỗi, quay đầu lại không để ý tới cô: “Mình vì ai vậy, còn không phải là vì cậu sao, mẹ đơn thân không dễ làm, mình cũng có thể hiểu được!”
Vân Tử Lăng than nhẹ một tiếng, nhích lại gần trước mặt cô ấy, rồi ôm lấy cô ấy: “Đừng tức giận có được không?”
Mẫn Hy tiếp tục không để ý tới cô.
“Hiện tại mình cũng chỉ có ngươi một người bạn, nếu mà không để ý đến mình, thì mình phải làm gì đây?”
Mẫn Hy nghe được nói này, tim như mềm ra, cô ấy quay người nhìn về phía cô: “Cậu thật muốn rời khỏi anh ấy sao? Rời khỏi Thành phố Nam Dương sao?”
Vân Tử Lăng nhìn vào cô ấy, hồi phục lại tinh thần: “Nếu như anh ấy vẫn luôn không nhìn rõ tình cảm của mình, thì mình có ở lại cuối cùng người bị thương có lẽ sẽ chỉ là mình, bởi vì, một người mất đi đã làm cho anh ấy không lý trí trong mọi chuyện như vậy, mà tình cảm của mình rất trong sáng, không cho phép xuất hiện bất kỳ thứ gì vấy bẩn, còn nữa, cậu cũng hiểu rõ Khúc Tịnh Kì không thích mình, đến lúc đó một khi mình sinh đứa nhỏ ra, kết quả xấu nhất có khả năng xảy ra chính là đến ngay cả đứa trẻ mình cũng mất đi!”
Mẫn Hy ngây dại, cô ấy căn bản cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Thật ra… Tình yêu đối với mình mà nói, thật sự không quan trọng, không quan trọng chút nào…”
Nói ra câu này, Vân Tử Lăng rũ mắt xuống, rõ ràng trong mắt có một loại bi thương khó miêu tả thành lời.
Mẫn Hy nhanh chóng cầm lấy tay của cô, mở to miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hít sâu một hơi, Vân Tử Lăng điều chỉnh tâm trạng của mình, ngước mắt chính là nụ cười quen thuộc kia: “Cậu cứ yên tâm, mình vẫn còn là Vân Tử Lăng của lúc trước, từng bước làm gì, mình cũng hiểu rõ, cậu đừng lo lắng có được không?”
Mẫn Hy hít mũi một cái, gật gật đầu: “Mình không biết cách sống của người giàu có là thế nào, mình chỉ biết là, dù cậu muốn làm gì, mình sẽ luôn ủng hộ, mình cũng biết, cậu và dì Bạch rất giống nhau, đối với đứa trẻ rất nặng tình cảm!”
Nói xong, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút hồng hồng: “Không sao hết, nếu mà cậu thật sự rời đi, sau này tới sẽ bảo kê cậu, sẽ cùng với cậu nuôi đứa nhỏ, và tớ sẽ là mẹ nuôi đấy!”
Mũi của Vân Tử Lăng cảm thấy chua chua, rồi ôm lấy Mẫn Hy.
Cô ấy nói không sai, cô và Bạch Hải Quỳnh rất giống nhau.
Đứa trẻ, quan trọng hơn bất kỳ ai!
――――
Lúc Hoắc Ảnh Quân trở về, Vân Tử Lăng vừa mới ăn xong bữa tối.
Cô vẫn ngồi ở trên thảm, vẫn đọc sách mang thai như trước.
Mà ở bên người của cô đặt một cái điện thoại di động, giao diện chính của điện thoại di động là tin tức mới nhất về Vân Hâm Bằng.
Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, một bóng dáng cao to thì đi tới.
Tay Vân Tử Lăng hơi dừng lại một chút, một giây sau, buông sách xuống, nhìn về phía người kia, giọng nói nhu hòa: “Đã trở về rồi.”
Người đàn ông đi tới, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi, anh nới lỏng cúc áo sơmi, nhìn vào cô nói: “Chuyện của Vân Hâm Bằng, anh vẫn đang tiến hành, đoàn luật sư vẫn đang tích cực làm rõ những bản án này, cụ thể thời gian ra tòa tuyên án thì cũng phải một tháng nữa, nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vân Hâm Bằng, đang được bảo vệ taik chỗ.”
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng gật đầu, tin tức này đối với cô mà nói, là một tin tức tốt.
“Vừa rồi thím Phương nói tối nay em mới ăn có một chút?”
“Em không đói bụng.” Câu trả lời của cô rất lạnh nhạt.
“Làm sao lại không đói bụng chứ? Bây giờ đã hơn ba tháng rồi, chính là thời điểm thai nhi phát triển nhất, em nên ăn thêm chút, anh đã bảo thím Phương làm canh gà rồi, một lúc nữa là ăn được!”
Vân Tử Lăng cũng không trả lời, mà đột nhiên hỏi thăm: “Cô ta thế nào rồi?”
Anh lặng im nhìn chăm chú vào cô trong hai giây, mới mở miệng: “Đã tẩy dạ dày, không sao nữa.”
Vân Tử Lăng gật gật đầu, lại nhìn vào sách.
“Em tức giận sao?”
“Cái gì?” Vân Tử Lăng nhìn về phía anh với khuôn mặt đầy nghi ngờ.
Mà đúng lúc này, cửa bị gõ.
“Không sao hết.” Hoắc Ảnh Quân đứng lên: “Anh đi mở cửa, hẳn là thím Phương.”
Nói xong, người đàn ông đi tới chỗ cửa, mở cửa ra.
Quả nhiên, ở cửa là thím phương, trong tay bà ấy bưng một bát canh gà vừa lấy ra khỏi nồi.
“Thưa ngài, mì sợi ở dưới cũng đã xong.”
“Ừ, cho…” Còn chưa nói xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Hoắc Ảnh Quân cúi đầu nhìn xem, rồi nhìn về phía thím Phương: “Bà mang cái này cho bà chủ trước đi” nói xong, nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Em ăn trước đo, anh đi xử lý một chút chuyện, một lúc nữa sẽ trở về.”
Vân Tử Lăng gật gật đầu.
Người đàn ông vội vã xuống lầu.
“Bà chủ, đặt ở nơi này ạ!” Thím Phương nói xong, rồi đóng cửa lại rời đi.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, ánh mắt hướng về phía cửa sổ pha lê trong suốt ở bên cạnh, cô nhìn thấy người đàn ông vội vã lên xe, rất nhanh đã rời đi.
Trong lòng, có một kia mất mát.
Anh không xin lỗi.
Cũng không giải thích.
Khóe miệng hơi cong lên, cô nhìn về phía mình bụng: “Bảo Bảo, may mà mẹ có con!”
――――
Hoắc Ảnh Quân lái xe rất nhanh đã tới một cái nhà máy nhìn rất bình thường.
Nhưng mà, tuy bề ngoài công xưởng này nhìn qua rất là bình thường, vừa tiến vào bên trong lại có một hang động khác.
Bên trong trang hoàng đều là những thứ vô cùng cao cấp, thiết kế cũng vô cùng đặc sắc.
Đương nhiên, không có mật mã, muốn vào trong đó, thì sẽ gặp còi báo động.
Hoắc Ảnh Quân nhập mật mã, sau khi quét hình, thuận lợi tiến vào trong.
Mà ở trong đó, chính là phòng thí nghiệm Nano đứng đầu thế giới của giáo sư vật liệu học Mike.
“Hoắc Ảnh Quân!” Vừa mới đi vào trong, thì đã có người kêu tên anh.
Người đàn ông nhìn sang, trong đại sảnh, trên bàn dài mười mét đều bày đầy các món ăn ngon, cùng các loại rượu đắt đỏ.
Mà trên cái bàn kia, ba cái người ngồi đó đều là những người quen biết cũ.
Mở miệng kêu tên anh chính là Mộ Bạch, anh ta nhanh chóng vẫy tay: “Nhanh lên nhanh lên, chờ anh đến ăn một bữa cơm thật sự là giày vò đến khốn khổ!”
“Mike đâu?” Hoắc Ảnh Quân đi thẳng vào vấn đề.
“Ôi, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp mặt, đến đây một chút anh đã tìm Mike, nhanh lên tới đây tự phạt hai chén!” Người này là đạo diễn kiêm giám đốc trẻ nhất mới đi nghỉ dưỡng lần trước, Vương Khanh.
Đương nhiên, anh ta có thể lên làm đạo diễn, trong nhà cũng tốn không ít tiền tài.
“Là Hoắc Ảnh Quân đó sao, lần trước lúc gặp mặt anh vẫn chưa kết hôn, anh cũng không suy nghĩ rồi, khi đó kết hôn, lại không có những huynh đệ chúng tôi thật sao?”
Người này là một người bạn khác của anh, Trâu Trạch Thành, cũng là một tổng giám đốc chuyên đưa các sản phẩm ra thị trường.
Hoắc Ảnh Quân không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía tầng hai.
Một giây sau, muốn đi lên lầu.
“Này, Mike lập tức xuống đây mà, anh đừng có vừa đến đã tìm anh ấy chứ, mấy người chúng ta hội họp chút không được sao?” Mộ Bạch nhanh chóng nói.
Câu nói của Mộ Bạch vừa dứt, thì có người ngoại quốc đi xuống.
“Này, Ảnh Quân!”
Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng nhìn sang, xem xét kỹ người này, phát hiện anh ta vẫn là giống như trước đây, kiểu tóc rối vời, mặt mũi tràn đầy râu ria, con mắt sưng đỏ, hiển nhiên lại là vài ngày đã ngủ không ngon.
“Kiểm tra thứ đó thế nào rồi?” Hoắc Ảnh Quân nghênh đón rồi hỏi thăm.
Mike trả lời: “Cái này chiếc xe nát từ năm năm trước, đã sớm hỏng nặng không chịu nổi, đồ vật bên trong cũng đã nát không khác mấy, muốn tra nào có dễ dàng như vậy!”
Lông mày người đàn ông lập tức nhíu lại.
“Ôi, nhưng mà, tôi là ai chứ, trải qua ngàn vạn đau khổ, cuối cùng cũng tìm ra được vấn đề, tôi phát hiện vân tay có trong xe không hoàn toàn là của hai người, nhưng mà, cái dấu vân tay này có chút mơ hồ, nhưng, anh định để cho tôi so với ai đây?” Mike hỏi thăm.
“Hả, hai người các người có thể nói rõ được không, bỏ mặc mấy người chúng tôi ở đây như vậy sao?” Trâu Trạch Thành nói chen vào.
“Nhưng mà, Mike vừa mới về nước, chúng ta đã bao lâu không tụ họp rồi?” Mộ Bạch cũng vội vàng nói.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân cùng với Mike đi về phía bên này.
“Hừ, phải trừng phạt, hai người mỗi người tự phạt ba chén!” Vương đạo diễn nói xong, thì rót cho bọn họ mỗi người ba chén rượu để lên bàn: “Ầy, uống rồi nói!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn vào rượu ở trước mặt, lại nhìn về phía ba người đang vui cười kia, không nói hai lời, cầm lên uống.
Mike lập tức giơ hai tay làm hình chữ X: “Các anh tha cho tôi được không, đã vài ngày tôi không nghỉ ngơi rồi, đang uống rượu cũng ngã xuống đấy!”
“Vậy không được, anh phải chịu trừng phạt vì đã lạnh nhạt với chúng tôi!” Ba người lập tức nói.
“Một chén, một chén được không, nếu mà tôi uống rượu thì sẽ hỏng việc, Quân cũng không nên giết tôi vậy chứ!” Mike nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân nói.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, thì lập tức cần chén rượu ở trước mặt Mike uống một hơi cạn sạch.
“OK?” Người đàn ông nhìn về phía ba cái người đang xem trò vui kia.
“Tốt!” Ba người vỗ tay.
“Ngồi xuống ngồi xuống đi!” Ba người vẫn rất nhiệt tình.
Hoắc Ảnh Quân cùng Mike vừa ngồi xuống, thì lấy ra một vật đưa cho anh: “Đây là dấu vân tay của Vân Tử Diễm!”
Đó là một cái túi zip màu trắng, bên trong có một miếng pha lê nhỏ trong suốt, trong miếng pha lê rõ ràng có một ngón tay ấn ký.
“Anh lấy cái này từ chỗ nào đấy?” Mike hỏi thăm.
“Cái này anh cũng đừng hỏi nữa, anh cầm đi so sánh một chút xem!”
“Anh vẫn hoài nghi Vân Tử Diễm hại chết Hi Vân sao?” Mộ Bạch mở to miệng, giật mình không ngờ: “Chuyện đó không có khả năng xảy ra?”
“Ngày đó khi xảy ra mọi chuyện, Hi Vân chỉ gặp qua Vân Tử Diễm, cụ thể làm cái gì, không rõ ràng, tôi cần xác nhận laik, lúc ấy có phải Hi Vân vẫn đợi ở trên chiếc xe kia không?” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày lại.
Mộ Bạch gật gật đầu, không ngờ nói tiếp: “Này, Hoắc Ảnh Quân, hôm nay anh ôm Vân Tử Diễm rời đi, chính là vì đi lấy vân tay của cô ta?”
“Làm sao anh biết?” Hoắc Ảnh Quân có chút bất ngờ.
“Trong cục cảnh sát có bạn của tôi, anh ôm Vân Tử Diễm đi, để lại vợ anh một mình đứng đó, có phải anh chưa nói với cô ấy về mục đích của anh với Vân Tử Diễm đúng không?” Mộ Bạch băn khoăc hỏi.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện.
“Ôi, Hoắc Ảnh Quân, việc này có thể anh đã làm không đúng rồi, anh hoài nghi Hi Vân chết là do ngoài ý muốn, chuyện này có thể hiểu, nhưng vì sao anh lại không nói cho vợ của anh biết, anh không sợ cô ấy sẽ khổ sở thương tâm sao?” Vương Khanh vội vàng nói: “Làm đạo diễn, mỗi lần quay phim tình cảm cũng thấy rất nhiều, anh làm như vậy, lại không giải thích, sẽ làm tăng thêm hiểu lầm của cô ấy với anh!”
“Cô ta đã không còn là Vân Tử Diễm của trước kia!” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày.
Mấy người đàn ông nhìn nhau có chút khó hiểu.
“Cô ta phòng bị rất nghiêm, tôi cần phải lấy được sự tín nhiệm của cô ta, để cho cô ta cảm thấy tôi thực sự coi cô ta là Hi Vân, phải đền bù, phải mắc nợ, cô ta mới có thể buông lỏng cảnh giác, nếu như tôi nói cho Tử Lăng, phản ứng của cô sẽ không chân thật như vậy, tất nhiên, cũng sẽ không làm cho Vân Tử Diễm tin tưởng!”
“Tuy nói như thế, nhưng anh cứ như này, cũng không tốt đâu, hiện tại vợ của anh lại đang mang thai, tâm trạng không tốt sẽ làm cho Bảo Bảo cũng không tốt?” Mộ Bạch nói.
“Chuyện này không thể để cho cô ấy biết, cô ấy sẽ rất lo lắng, huống chi, tôi phát hiện chuyện này không chỉ dựa vào một mình Nhà họ Vân mà có thể mưu tính được tất cả mọi chuyện, tôi đã tra ra một vài thứ, liên quan đến nhiều thứ hơn…” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, đây mới là vấn đề làm cho anh cảm thấy lo lắng nhất.
“Không thể nào, chẳng lẽ Hi Vân chết, không chỉ có liên quan tới Nhà họ Vân, còn dính líu tới những người khác nữa sao?”
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, nhưng mà nét mặt của anh lại nghiêm túc đến bất ngờ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, có thể làm cho anh nghiêm túc như thế, chuyện này chỉ sợ thật sự không đơn giản.
“Yên tâm, sẽ không còn lâu nữa đâu, sáu năm trước cái chuyện lái xe cũng đã có manh mối, chỉ cần chắc chắn được người kia, thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng!” Hoắc Ảnh Quân không biết là an ủi đám người, hay là đang tự an ủi mình.
“Này, bố mẹ của Hi Vân cũng thật lương thiện, trong nhà tài xế kia trên có già dưới có trẻ, cả nhà bọn họ cũng chỉ có sức lao động của mình anh ta, nếu không phải cả nhà đi quỳ xuống cầu xin tha thứ, tài xế kia không bị phán tử hình mới là lạ!” Vương đạo diễn nói.
“Tài xế kia chạy rồi sao?” Mike nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
“Ba năm ở trong tù, ra ngoài đã không thấy tăm hơi bóng dáng.” Hoắc Ảnh Quân nhắm mắt lại, toàn bộ biểu cảm có chút u ám.
Trâu Trạch Thành nhíu mày: “Không thấy tăm hơi sao… Như thế là có ý gì vậy!”
Mấy người còn lại cũng không nói chuyện.
Nhưng mà, người nào lại có thể chạy được ở ngay dưới mắt tổng giám đốc Hoắc chứ.
Mối quan hệ này, chỉ sợ thực sự không đơn giản đi!
“Đúng rồi Mộ Bạch, lần trước anh có nói dến chủ nhiệm khoa từ nước ngoài trở về kia có thể phân tích rõ ràng nguyên nhân của bệnh tim sao?”
Mộ Bạch gật đầu.
“Tôi sẽ tìm cơ hội mang cô ta tới, để bác sĩ đó nhìn xem, trái tim của cô ta bị bệnh là do từ trước hay sau này!”
Mộ Bạch giật mình: “Mẹ nó, không phải là anh đang hoài nghi cô ta giả bệnh tim chứ?”
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, ngạo nghễ nói với những người ngồi xung quanh: “Hồ sơ 21 năm trước lúc Bạch Hải Quỳnh sinh bọn họ tôi đã lấy được, thai song sinh, là bé gái, thân thể rất khỏe mạnh!”
Nói xong, cười lạnh: “Ngược lại tôi thật muốn nhìn xem, trái tim của cô ta đến cùng là bắt đầu bị bệnh từ bao giờ!”
Đám người: …
Trong căn hộ, Phương Mẫn Hy sang đây thăm cô.
Gặp ngay Viên Thịnh Nam, thì anh ta nói với Mẫn Hy, tâm trạng của Vân Tử Lăng không được tốt lắm, cần được trấn an.
Cô ấy hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới cô lại hời hợt nói Vân Tử Diễm uống thuốc, Hoắc Ảnh Quân đã ôm đưa cô ta đi bệnh viện.
Trong phòng ngủ có trải thảm, Vân Tử Lăng đang ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm một quyển sách hướng dẫn mang thai.
“Tử Lăng!” Mẫn Hy nóng nảy lấy lại quyển sách trên tay cô: “Đến cùng cậu có nghe mình đang nói cái gì không?”
Vân Tử Lăng hướng ánh mắt nhìn về phía Mẫn Hy đang nóng nảy, mỉm cười, lôi kéo tay của cô ấy nói: “Mình nghe được mà.”
“Nghe thấy rồi, mà thái độ của cậu còn như này? Đến cùng là cậu yêu hay không yêu anh ấy đây?” Mẫn Hy gấp gáp không kiềm chế được, dưới cái nhìn của cô ấy, nếu như không yêu, Tử Lăng sẽ không vì anh mang thai sinh con.
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bụng: “Mình yêu đứa nhỏ!”
Mẫn Hy khẽ giật mình, ánh mắt nhìn theo cô về phía bụng thấy đã có chút lồi lên, giảm âm điệu nói: “Tử Lăng, thật ra cậu rất khó chịu đúng không?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
“Tại sao cậu lại cứ như vậy, vì sao không ngăn cản chứ? Có đôi khi người đàn ông không được tỉnh táo!” Mẫn Hy nói nhanh.
“Tại sao phải ngăn cản?” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mẫn Hy.
Mẫn Hy có chút khó hiểu: “Bởi vì, bởi vì anh ấy là chồng của cậu?”
Vân Tử Lăng cong môi mỉa mai cười một tiếng: “Nếu như anh ấy thật sự là người chồng đúng đắn của mình, thì sẽ ôm những người phụ nữ khác rời đi sao?”
Mẫn Hy lập tức yên lặng, không biết nên nói thế nào.
“Mẫn Hy…” Tử Lăng nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng: “Mình có thể hiểu được thái độ anh ấy luôn dành cho Hi Vân, là do mắc nợ Hi Vân, giống như mình đối với chú Mạnh vậy, nhưng mà, đây không phải là Hi Vân, cô ta là Vân Tử Diễm, anh ấy nên biết!”
Mẫn Hy nhíu mày, hết sức giúp Hoắc Ảnh Quân giải vây, dù sao, cô ấy vẫn rất hi vọng Tử Lăng được hạnh phúc: “Khả năng, khả năng lúc đó anh ấy đang hoảng hốt đi…”
“Mình hiểu mà! Thật đấy!”
Mẫn Hy: …
“Thế nhưng mà, loại hoảng hốt cũng đủ để chứng minh vị trí của Hi Vân trong lòng anh ấy không phải sao?”
“Tử Lăng, Tử Lăng cậu đừng kích động, người kia đã chết, không còn quan trọng nữa!” Mẫn Hy nhanh chóng nói.
“Cậu sai rồi!”
“Sai rồi sao? Sai ở chỗ nào chứ? Cô, cô ta chết rồi mà, cũng không thể nào tranh giành với cậu được!”
“Thì tính sao?” Cô nhìn qua Mẫn Hy, nói với cô ấy: “Cậu phải nhớ kỹ, nếu như, một người đàn ông không toàn tâm toàn ý yêu cậu, như vậy, thì tình yêu này, không cần cũng được!”
Mẫn Hy ngây ngốc một chút: “Không, không phải chứ? Cậu, cậu định làm cái gì? Sẽ không, không phải là ly hôn chứ?”
Tử Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, khẽ cười một tiếng: “Cậu nhìn cậu xem, cũng đã lớn như vậy rồi, nói chuyện vẫn còn hét to thế, bây giờ thì sao chứ, đối với mình mà nói, ngoại trừ đứa nhỏ, cái gì cùng không quan trọng, cậu hiểu khôg?”
Mẫn Hy lắc đầu, không hiểu.
“Ý là, chỉ cần Vân Hâm Bằng bị giam giữ, định ra chứng cứ phạm tội, mình nghĩ, mình cũng không cần thiết phải ở lại Thành phố Nam Dương nữa.”
“Cậu, cậu muốn rời khỏi Thành phố Nam Dương sao?”
Dứt lời, cô ấy nhanh chóng nắm lấy tay của cô, có chút lo lắng: “Cậu muốn đi đâu vậy, cậu, cậu đừng quá xúc động, chồng của cậu, chồng của cậu có thể có chuyện không nói ra được, cậu cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ngu ngốc!”
“Cậu đừng lo lắng!” Tử Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô ấy: “Chính mình đang làm cái gì, mình hiểu rõ mà.”
“Hiểu rõ, cậu thì hiểu rõ cái gì chứ, mẹ cậu cũng là người phụ nữ đơn thân, từ nhỏ nuôi cậu khó khăn biết bao nhiêu, bây giờ cậu muốn nuôi đứa bé này, thì sẽ lặp lại lịch sử của mẹ cậu, cậu có kiểu không?” Mẫn Hy sốt ruột đến mức muốn khóc.
Từ nhỏ cô ấy và cô đã cùng nhau lớn lên, đối với bọn họ là không dễ dàng gì, cô ấy có thể thấy được.
“Cậu nhìn cậu xem, khóc cái gì chứ?” Vân Tử Lăng nhanh chóng cầm khăn tay giúp cô ấy lau mặt.
Mẫn Hy giận dỗi, quay đầu lại không để ý tới cô: “Mình vì ai vậy, còn không phải là vì cậu sao, mẹ đơn thân không dễ làm, mình cũng có thể hiểu được!”
Vân Tử Lăng than nhẹ một tiếng, nhích lại gần trước mặt cô ấy, rồi ôm lấy cô ấy: “Đừng tức giận có được không?”
Mẫn Hy tiếp tục không để ý tới cô.
“Hiện tại mình cũng chỉ có ngươi một người bạn, nếu mà không để ý đến mình, thì mình phải làm gì đây?”
Mẫn Hy nghe được nói này, tim như mềm ra, cô ấy quay người nhìn về phía cô: “Cậu thật muốn rời khỏi anh ấy sao? Rời khỏi Thành phố Nam Dương sao?”
Vân Tử Lăng nhìn vào cô ấy, hồi phục lại tinh thần: “Nếu như anh ấy vẫn luôn không nhìn rõ tình cảm của mình, thì mình có ở lại cuối cùng người bị thương có lẽ sẽ chỉ là mình, bởi vì, một người mất đi đã làm cho anh ấy không lý trí trong mọi chuyện như vậy, mà tình cảm của mình rất trong sáng, không cho phép xuất hiện bất kỳ thứ gì vấy bẩn, còn nữa, cậu cũng hiểu rõ Khúc Tịnh Kì không thích mình, đến lúc đó một khi mình sinh đứa nhỏ ra, kết quả xấu nhất có khả năng xảy ra chính là đến ngay cả đứa trẻ mình cũng mất đi!”
Mẫn Hy ngây dại, cô ấy căn bản cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Thật ra… Tình yêu đối với mình mà nói, thật sự không quan trọng, không quan trọng chút nào…”
Nói ra câu này, Vân Tử Lăng rũ mắt xuống, rõ ràng trong mắt có một loại bi thương khó miêu tả thành lời.
Mẫn Hy nhanh chóng cầm lấy tay của cô, mở to miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hít sâu một hơi, Vân Tử Lăng điều chỉnh tâm trạng của mình, ngước mắt chính là nụ cười quen thuộc kia: “Cậu cứ yên tâm, mình vẫn còn là Vân Tử Lăng của lúc trước, từng bước làm gì, mình cũng hiểu rõ, cậu đừng lo lắng có được không?”
Mẫn Hy hít mũi một cái, gật gật đầu: “Mình không biết cách sống của người giàu có là thế nào, mình chỉ biết là, dù cậu muốn làm gì, mình sẽ luôn ủng hộ, mình cũng biết, cậu và dì Bạch rất giống nhau, đối với đứa trẻ rất nặng tình cảm!”
Nói xong, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút hồng hồng: “Không sao hết, nếu mà cậu thật sự rời đi, sau này tới sẽ bảo kê cậu, sẽ cùng với cậu nuôi đứa nhỏ, và tớ sẽ là mẹ nuôi đấy!”
Mũi của Vân Tử Lăng cảm thấy chua chua, rồi ôm lấy Mẫn Hy.
Cô ấy nói không sai, cô và Bạch Hải Quỳnh rất giống nhau.
Đứa trẻ, quan trọng hơn bất kỳ ai!
――――
Lúc Hoắc Ảnh Quân trở về, Vân Tử Lăng vừa mới ăn xong bữa tối.
Cô vẫn ngồi ở trên thảm, vẫn đọc sách mang thai như trước.
Mà ở bên người của cô đặt một cái điện thoại di động, giao diện chính của điện thoại di động là tin tức mới nhất về Vân Hâm Bằng.
Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, một bóng dáng cao to thì đi tới.
Tay Vân Tử Lăng hơi dừng lại một chút, một giây sau, buông sách xuống, nhìn về phía người kia, giọng nói nhu hòa: “Đã trở về rồi.”
Người đàn ông đi tới, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi, anh nới lỏng cúc áo sơmi, nhìn vào cô nói: “Chuyện của Vân Hâm Bằng, anh vẫn đang tiến hành, đoàn luật sư vẫn đang tích cực làm rõ những bản án này, cụ thể thời gian ra tòa tuyên án thì cũng phải một tháng nữa, nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vân Hâm Bằng, đang được bảo vệ taik chỗ.”
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng gật đầu, tin tức này đối với cô mà nói, là một tin tức tốt.
“Vừa rồi thím Phương nói tối nay em mới ăn có một chút?”
“Em không đói bụng.” Câu trả lời của cô rất lạnh nhạt.
“Làm sao lại không đói bụng chứ? Bây giờ đã hơn ba tháng rồi, chính là thời điểm thai nhi phát triển nhất, em nên ăn thêm chút, anh đã bảo thím Phương làm canh gà rồi, một lúc nữa là ăn được!”
Vân Tử Lăng cũng không trả lời, mà đột nhiên hỏi thăm: “Cô ta thế nào rồi?”
Anh lặng im nhìn chăm chú vào cô trong hai giây, mới mở miệng: “Đã tẩy dạ dày, không sao nữa.”
Vân Tử Lăng gật gật đầu, lại nhìn vào sách.
“Em tức giận sao?”
“Cái gì?” Vân Tử Lăng nhìn về phía anh với khuôn mặt đầy nghi ngờ.
Mà đúng lúc này, cửa bị gõ.
“Không sao hết.” Hoắc Ảnh Quân đứng lên: “Anh đi mở cửa, hẳn là thím Phương.”
Nói xong, người đàn ông đi tới chỗ cửa, mở cửa ra.
Quả nhiên, ở cửa là thím phương, trong tay bà ấy bưng một bát canh gà vừa lấy ra khỏi nồi.
“Thưa ngài, mì sợi ở dưới cũng đã xong.”
“Ừ, cho…” Còn chưa nói xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Hoắc Ảnh Quân cúi đầu nhìn xem, rồi nhìn về phía thím Phương: “Bà mang cái này cho bà chủ trước đi” nói xong, nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Em ăn trước đo, anh đi xử lý một chút chuyện, một lúc nữa sẽ trở về.”
Vân Tử Lăng gật gật đầu.
Người đàn ông vội vã xuống lầu.
“Bà chủ, đặt ở nơi này ạ!” Thím Phương nói xong, rồi đóng cửa lại rời đi.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, ánh mắt hướng về phía cửa sổ pha lê trong suốt ở bên cạnh, cô nhìn thấy người đàn ông vội vã lên xe, rất nhanh đã rời đi.
Trong lòng, có một kia mất mát.
Anh không xin lỗi.
Cũng không giải thích.
Khóe miệng hơi cong lên, cô nhìn về phía mình bụng: “Bảo Bảo, may mà mẹ có con!”
――――
Hoắc Ảnh Quân lái xe rất nhanh đã tới một cái nhà máy nhìn rất bình thường.
Nhưng mà, tuy bề ngoài công xưởng này nhìn qua rất là bình thường, vừa tiến vào bên trong lại có một hang động khác.
Bên trong trang hoàng đều là những thứ vô cùng cao cấp, thiết kế cũng vô cùng đặc sắc.
Đương nhiên, không có mật mã, muốn vào trong đó, thì sẽ gặp còi báo động.
Hoắc Ảnh Quân nhập mật mã, sau khi quét hình, thuận lợi tiến vào trong.
Mà ở trong đó, chính là phòng thí nghiệm Nano đứng đầu thế giới của giáo sư vật liệu học Mike.
“Hoắc Ảnh Quân!” Vừa mới đi vào trong, thì đã có người kêu tên anh.
Người đàn ông nhìn sang, trong đại sảnh, trên bàn dài mười mét đều bày đầy các món ăn ngon, cùng các loại rượu đắt đỏ.
Mà trên cái bàn kia, ba cái người ngồi đó đều là những người quen biết cũ.
Mở miệng kêu tên anh chính là Mộ Bạch, anh ta nhanh chóng vẫy tay: “Nhanh lên nhanh lên, chờ anh đến ăn một bữa cơm thật sự là giày vò đến khốn khổ!”
“Mike đâu?” Hoắc Ảnh Quân đi thẳng vào vấn đề.
“Ôi, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp mặt, đến đây một chút anh đã tìm Mike, nhanh lên tới đây tự phạt hai chén!” Người này là đạo diễn kiêm giám đốc trẻ nhất mới đi nghỉ dưỡng lần trước, Vương Khanh.
Đương nhiên, anh ta có thể lên làm đạo diễn, trong nhà cũng tốn không ít tiền tài.
“Là Hoắc Ảnh Quân đó sao, lần trước lúc gặp mặt anh vẫn chưa kết hôn, anh cũng không suy nghĩ rồi, khi đó kết hôn, lại không có những huynh đệ chúng tôi thật sao?”
Người này là một người bạn khác của anh, Trâu Trạch Thành, cũng là một tổng giám đốc chuyên đưa các sản phẩm ra thị trường.
Hoắc Ảnh Quân không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía tầng hai.
Một giây sau, muốn đi lên lầu.
“Này, Mike lập tức xuống đây mà, anh đừng có vừa đến đã tìm anh ấy chứ, mấy người chúng ta hội họp chút không được sao?” Mộ Bạch nhanh chóng nói.
Câu nói của Mộ Bạch vừa dứt, thì có người ngoại quốc đi xuống.
“Này, Ảnh Quân!”
Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng nhìn sang, xem xét kỹ người này, phát hiện anh ta vẫn là giống như trước đây, kiểu tóc rối vời, mặt mũi tràn đầy râu ria, con mắt sưng đỏ, hiển nhiên lại là vài ngày đã ngủ không ngon.
“Kiểm tra thứ đó thế nào rồi?” Hoắc Ảnh Quân nghênh đón rồi hỏi thăm.
Mike trả lời: “Cái này chiếc xe nát từ năm năm trước, đã sớm hỏng nặng không chịu nổi, đồ vật bên trong cũng đã nát không khác mấy, muốn tra nào có dễ dàng như vậy!”
Lông mày người đàn ông lập tức nhíu lại.
“Ôi, nhưng mà, tôi là ai chứ, trải qua ngàn vạn đau khổ, cuối cùng cũng tìm ra được vấn đề, tôi phát hiện vân tay có trong xe không hoàn toàn là của hai người, nhưng mà, cái dấu vân tay này có chút mơ hồ, nhưng, anh định để cho tôi so với ai đây?” Mike hỏi thăm.
“Hả, hai người các người có thể nói rõ được không, bỏ mặc mấy người chúng tôi ở đây như vậy sao?” Trâu Trạch Thành nói chen vào.
“Nhưng mà, Mike vừa mới về nước, chúng ta đã bao lâu không tụ họp rồi?” Mộ Bạch cũng vội vàng nói.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân cùng với Mike đi về phía bên này.
“Hừ, phải trừng phạt, hai người mỗi người tự phạt ba chén!” Vương đạo diễn nói xong, thì rót cho bọn họ mỗi người ba chén rượu để lên bàn: “Ầy, uống rồi nói!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn vào rượu ở trước mặt, lại nhìn về phía ba người đang vui cười kia, không nói hai lời, cầm lên uống.
Mike lập tức giơ hai tay làm hình chữ X: “Các anh tha cho tôi được không, đã vài ngày tôi không nghỉ ngơi rồi, đang uống rượu cũng ngã xuống đấy!”
“Vậy không được, anh phải chịu trừng phạt vì đã lạnh nhạt với chúng tôi!” Ba người lập tức nói.
“Một chén, một chén được không, nếu mà tôi uống rượu thì sẽ hỏng việc, Quân cũng không nên giết tôi vậy chứ!” Mike nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân nói.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, thì lập tức cần chén rượu ở trước mặt Mike uống một hơi cạn sạch.
“OK?” Người đàn ông nhìn về phía ba cái người đang xem trò vui kia.
“Tốt!” Ba người vỗ tay.
“Ngồi xuống ngồi xuống đi!” Ba người vẫn rất nhiệt tình.
Hoắc Ảnh Quân cùng Mike vừa ngồi xuống, thì lấy ra một vật đưa cho anh: “Đây là dấu vân tay của Vân Tử Diễm!”
Đó là một cái túi zip màu trắng, bên trong có một miếng pha lê nhỏ trong suốt, trong miếng pha lê rõ ràng có một ngón tay ấn ký.
“Anh lấy cái này từ chỗ nào đấy?” Mike hỏi thăm.
“Cái này anh cũng đừng hỏi nữa, anh cầm đi so sánh một chút xem!”
“Anh vẫn hoài nghi Vân Tử Diễm hại chết Hi Vân sao?” Mộ Bạch mở to miệng, giật mình không ngờ: “Chuyện đó không có khả năng xảy ra?”
“Ngày đó khi xảy ra mọi chuyện, Hi Vân chỉ gặp qua Vân Tử Diễm, cụ thể làm cái gì, không rõ ràng, tôi cần xác nhận laik, lúc ấy có phải Hi Vân vẫn đợi ở trên chiếc xe kia không?” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày lại.
Mộ Bạch gật gật đầu, không ngờ nói tiếp: “Này, Hoắc Ảnh Quân, hôm nay anh ôm Vân Tử Diễm rời đi, chính là vì đi lấy vân tay của cô ta?”
“Làm sao anh biết?” Hoắc Ảnh Quân có chút bất ngờ.
“Trong cục cảnh sát có bạn của tôi, anh ôm Vân Tử Diễm đi, để lại vợ anh một mình đứng đó, có phải anh chưa nói với cô ấy về mục đích của anh với Vân Tử Diễm đúng không?” Mộ Bạch băn khoăc hỏi.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện.
“Ôi, Hoắc Ảnh Quân, việc này có thể anh đã làm không đúng rồi, anh hoài nghi Hi Vân chết là do ngoài ý muốn, chuyện này có thể hiểu, nhưng vì sao anh lại không nói cho vợ của anh biết, anh không sợ cô ấy sẽ khổ sở thương tâm sao?” Vương Khanh vội vàng nói: “Làm đạo diễn, mỗi lần quay phim tình cảm cũng thấy rất nhiều, anh làm như vậy, lại không giải thích, sẽ làm tăng thêm hiểu lầm của cô ấy với anh!”
“Cô ta đã không còn là Vân Tử Diễm của trước kia!” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày.
Mấy người đàn ông nhìn nhau có chút khó hiểu.
“Cô ta phòng bị rất nghiêm, tôi cần phải lấy được sự tín nhiệm của cô ta, để cho cô ta cảm thấy tôi thực sự coi cô ta là Hi Vân, phải đền bù, phải mắc nợ, cô ta mới có thể buông lỏng cảnh giác, nếu như tôi nói cho Tử Lăng, phản ứng của cô sẽ không chân thật như vậy, tất nhiên, cũng sẽ không làm cho Vân Tử Diễm tin tưởng!”
“Tuy nói như thế, nhưng anh cứ như này, cũng không tốt đâu, hiện tại vợ của anh lại đang mang thai, tâm trạng không tốt sẽ làm cho Bảo Bảo cũng không tốt?” Mộ Bạch nói.
“Chuyện này không thể để cho cô ấy biết, cô ấy sẽ rất lo lắng, huống chi, tôi phát hiện chuyện này không chỉ dựa vào một mình Nhà họ Vân mà có thể mưu tính được tất cả mọi chuyện, tôi đã tra ra một vài thứ, liên quan đến nhiều thứ hơn…” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, đây mới là vấn đề làm cho anh cảm thấy lo lắng nhất.
“Không thể nào, chẳng lẽ Hi Vân chết, không chỉ có liên quan tới Nhà họ Vân, còn dính líu tới những người khác nữa sao?”
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, nhưng mà nét mặt của anh lại nghiêm túc đến bất ngờ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, có thể làm cho anh nghiêm túc như thế, chuyện này chỉ sợ thật sự không đơn giản.
“Yên tâm, sẽ không còn lâu nữa đâu, sáu năm trước cái chuyện lái xe cũng đã có manh mối, chỉ cần chắc chắn được người kia, thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng!” Hoắc Ảnh Quân không biết là an ủi đám người, hay là đang tự an ủi mình.
“Này, bố mẹ của Hi Vân cũng thật lương thiện, trong nhà tài xế kia trên có già dưới có trẻ, cả nhà bọn họ cũng chỉ có sức lao động của mình anh ta, nếu không phải cả nhà đi quỳ xuống cầu xin tha thứ, tài xế kia không bị phán tử hình mới là lạ!” Vương đạo diễn nói.
“Tài xế kia chạy rồi sao?” Mike nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
“Ba năm ở trong tù, ra ngoài đã không thấy tăm hơi bóng dáng.” Hoắc Ảnh Quân nhắm mắt lại, toàn bộ biểu cảm có chút u ám.
Trâu Trạch Thành nhíu mày: “Không thấy tăm hơi sao… Như thế là có ý gì vậy!”
Mấy người còn lại cũng không nói chuyện.
Nhưng mà, người nào lại có thể chạy được ở ngay dưới mắt tổng giám đốc Hoắc chứ.
Mối quan hệ này, chỉ sợ thực sự không đơn giản đi!
“Đúng rồi Mộ Bạch, lần trước anh có nói dến chủ nhiệm khoa từ nước ngoài trở về kia có thể phân tích rõ ràng nguyên nhân của bệnh tim sao?”
Mộ Bạch gật đầu.
“Tôi sẽ tìm cơ hội mang cô ta tới, để bác sĩ đó nhìn xem, trái tim của cô ta bị bệnh là do từ trước hay sau này!”
Mộ Bạch giật mình: “Mẹ nó, không phải là anh đang hoài nghi cô ta giả bệnh tim chứ?”
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, ngạo nghễ nói với những người ngồi xung quanh: “Hồ sơ 21 năm trước lúc Bạch Hải Quỳnh sinh bọn họ tôi đã lấy được, thai song sinh, là bé gái, thân thể rất khỏe mạnh!”
Nói xong, cười lạnh: “Ngược lại tôi thật muốn nhìn xem, trái tim của cô ta đến cùng là bắt đầu bị bệnh từ bao giờ!”
Đám người: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.