Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 661: .1: Tiểu Đào Tử, Con Phải Lấy Tóc Của Chú Ấy.
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Khuôn mặt tươi cười của Vân Khanh cứng đờ lại,.
Hạ Thủy Thủy nhanh chóng chạy đến, “Nói linh tinh! Chẳng lẽ dì xinh đẹp không được giảm cân sao!”
“A… con xin lỗi, dì Khanh Khanh, nhưng mà dì mập mạp một chút trông đẹp hơn!”
Vân Khanh cong môi, ngồi xuống, đưa mốn quà nhỏ vừa mua cho cô bé, “Con có nhớ mẹ không?”
“Có ạ, con rất nhớ, nói là mẹ đi công tác, nửa tháng rồi vẫn chưa về, rốt cuộc là mẹ có cần con nữa không?”
“Đã nói với con nhiều lần rồi, Tô Gia Ngọc được cấp trên trọng dụng, đó là một sự án lớn, tiền thưởng rất hậu hĩnh, con rốt cuộc muốn mẹ hay là muốn cả mẹ và tiền thưởng?” Hạ Thủy Thủy bĩu môi.
Tiểu Đào Tử mím miệng, dáng vẻ khổ não đưa tay tờ tóc tơ trên đầu, “Con hơi tham lam, mẹ con cũng muốn, tiền con cũng muốn!”
Vân Khanh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm tối, dì đưa con đi chơi, chịu không?"
Hạ Thủy Thủy sửng sốt, không biết Vân Khanh có chủ ý gì, cô ấy lúc nãy không nói đến.
Tốc độ ăn cơm của Tiểu Đào Tử đã tăng lên gấp đôi, nói được đi chơi, cho dù chỉ đi bộ ra công viên thôi cũng cảm thấy rất vui.
Vân Khanh sắp xếp một ít đồ dùng nhỏ cho Tiểu Đào Tử, ôm cô bé có chút khó khăn, đi đến hành lang liền đặt cô bé xuống, dừng xe cách đó không xa.
Hạ Thủy Thủy có chút bối rối, “Khanh Khanh, cậu đưa cô bé đi đâu?”
“Đi làm chút chuyện.”
“Gia Ngọc nói cậu nhất định phải cứu cô ấy, cậu muốn tiếp cận Giang Thành Vũ, phải dùng Tiểu Đào Tử sao?”
Vân Khanh hừ một tiếng, không có che giấu, cũng không có nói nhiều, hiện tại tất cả vẫn là dự kiến, “Thủy Thủy, cậu yên tâm, tớ sẽ không để Tiểu Đào Tử gặp nguy hiểm, tớ sẽ đem con bé trở lại vào buổi tối.”
“Tớ cũng không muốn cậu mạo hiểm. Tớ đi cùng cậu, được không?”
Vân Khanh ánh mắt sắc bén kiên định, “Không được.”
Cô để Hạ Thủy Thủy ở lại, lên xe, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Trên xe, Tiểu Đào Tử vô cùng vui vẻ, cùng với Vân Khanh thân mật, cô bé tháo giày rồi leo lên đùi của cô, trèo lên một lúc thì thấy xương vừa mỏng vừa cứng, Tiểu Đào Tử không động đậy nữa, bàn tay nhỏ bé nhéo chân, rồi lại vỗ eo cô, cuối cùng nhìn thấy ngón tay bị băng bó của cô, cô bé bĩu môi hỏi: "Dì Khanh Khanh, sao dì lại bị thương?"
Vân Khanh ánh mắt đặt trên gương mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ xa xăm.
Đợi mãi không thấy trả lời, cô bé ngẩng đầu lên, cảm thấy, ánh mắt của dì Khanh Khanh rất sâu, dường như đang nhìn xuyên qua cô bé, nhìn ai vậy?
Tiểu Đào Tử nghiêng đầu, bỗng nhiên mỉm cười, “Dì Khanh Khanh có phải đang nhớ Thập Tam và Thập Tứ không? Đúng rồi, dì Thủy Thủy nói rằng họ đột nhiên đi Thụy Điển, không biết đó là một quốc gia như thế nào? Không biết bao giờ hai người mới trở lại? Con nhớ họ.”
Khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt của người phụ nữ từ từ động trở lại, bao phủ bởi một tầng khí nóng, cô nhắm mắt lại.
Tiểu Đào Tử nép vào vòng tay gầy guộc của cô, đột nhiên ngừng động đậy, hô hấp cũng nhỏ dần, mắt cô bé vừa sáng vừa đen, giống hệ Thập Tứ.
Cô bé buồn bực nhẹ nhàng vặn vẹo ngón tay, "Dì Khanh Khanh, tại sao lần này, con cảm thấy dì không vui? Con cảm giác dì đang rất buồn. Tôi hi vọng đó là ảo giác của con."
“Ừ.” Vân Khanh mím chặt môi cười, “Là ảo giác.”
Cô chầm chậm chạm vào cái đầu nhỏ của đứa bé.
Đứa nhỏ im lặng, lông mày nhướng lên, đôi mắt đen chợt nhìn cô, "Con còn có một ảo giác, con cảm thấy, Tô Gia Ngọc xảy ra chuyện rồi..."
Vân Khanh cả người cứng lại.
Tiểu Đào Tử cảm nhận được, chết lặng, gần như lập tức bịp miệng lại, hai mắt đỏ bừng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, "Có phải không? Ảo tưởng của con luôn chính xác. Con từng ảo giác rằng mẹ mua cho con một cái xúc xích, kết quả mẹ thực sự đã mua xúc xích cho con. Nhưng bây giờ con không muốn xúc xích nữa, con muốn Tô Gia Ngọc, dì Thanh Thanh, dì có thể nói cho con biết sự thật không?”
Hạ Thủy Thủy nhanh chóng chạy đến, “Nói linh tinh! Chẳng lẽ dì xinh đẹp không được giảm cân sao!”
“A… con xin lỗi, dì Khanh Khanh, nhưng mà dì mập mạp một chút trông đẹp hơn!”
Vân Khanh cong môi, ngồi xuống, đưa mốn quà nhỏ vừa mua cho cô bé, “Con có nhớ mẹ không?”
“Có ạ, con rất nhớ, nói là mẹ đi công tác, nửa tháng rồi vẫn chưa về, rốt cuộc là mẹ có cần con nữa không?”
“Đã nói với con nhiều lần rồi, Tô Gia Ngọc được cấp trên trọng dụng, đó là một sự án lớn, tiền thưởng rất hậu hĩnh, con rốt cuộc muốn mẹ hay là muốn cả mẹ và tiền thưởng?” Hạ Thủy Thủy bĩu môi.
Tiểu Đào Tử mím miệng, dáng vẻ khổ não đưa tay tờ tóc tơ trên đầu, “Con hơi tham lam, mẹ con cũng muốn, tiền con cũng muốn!”
Vân Khanh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm tối, dì đưa con đi chơi, chịu không?"
Hạ Thủy Thủy sửng sốt, không biết Vân Khanh có chủ ý gì, cô ấy lúc nãy không nói đến.
Tốc độ ăn cơm của Tiểu Đào Tử đã tăng lên gấp đôi, nói được đi chơi, cho dù chỉ đi bộ ra công viên thôi cũng cảm thấy rất vui.
Vân Khanh sắp xếp một ít đồ dùng nhỏ cho Tiểu Đào Tử, ôm cô bé có chút khó khăn, đi đến hành lang liền đặt cô bé xuống, dừng xe cách đó không xa.
Hạ Thủy Thủy có chút bối rối, “Khanh Khanh, cậu đưa cô bé đi đâu?”
“Đi làm chút chuyện.”
“Gia Ngọc nói cậu nhất định phải cứu cô ấy, cậu muốn tiếp cận Giang Thành Vũ, phải dùng Tiểu Đào Tử sao?”
Vân Khanh hừ một tiếng, không có che giấu, cũng không có nói nhiều, hiện tại tất cả vẫn là dự kiến, “Thủy Thủy, cậu yên tâm, tớ sẽ không để Tiểu Đào Tử gặp nguy hiểm, tớ sẽ đem con bé trở lại vào buổi tối.”
“Tớ cũng không muốn cậu mạo hiểm. Tớ đi cùng cậu, được không?”
Vân Khanh ánh mắt sắc bén kiên định, “Không được.”
Cô để Hạ Thủy Thủy ở lại, lên xe, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Trên xe, Tiểu Đào Tử vô cùng vui vẻ, cùng với Vân Khanh thân mật, cô bé tháo giày rồi leo lên đùi của cô, trèo lên một lúc thì thấy xương vừa mỏng vừa cứng, Tiểu Đào Tử không động đậy nữa, bàn tay nhỏ bé nhéo chân, rồi lại vỗ eo cô, cuối cùng nhìn thấy ngón tay bị băng bó của cô, cô bé bĩu môi hỏi: "Dì Khanh Khanh, sao dì lại bị thương?"
Vân Khanh ánh mắt đặt trên gương mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ xa xăm.
Đợi mãi không thấy trả lời, cô bé ngẩng đầu lên, cảm thấy, ánh mắt của dì Khanh Khanh rất sâu, dường như đang nhìn xuyên qua cô bé, nhìn ai vậy?
Tiểu Đào Tử nghiêng đầu, bỗng nhiên mỉm cười, “Dì Khanh Khanh có phải đang nhớ Thập Tam và Thập Tứ không? Đúng rồi, dì Thủy Thủy nói rằng họ đột nhiên đi Thụy Điển, không biết đó là một quốc gia như thế nào? Không biết bao giờ hai người mới trở lại? Con nhớ họ.”
Khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt của người phụ nữ từ từ động trở lại, bao phủ bởi một tầng khí nóng, cô nhắm mắt lại.
Tiểu Đào Tử nép vào vòng tay gầy guộc của cô, đột nhiên ngừng động đậy, hô hấp cũng nhỏ dần, mắt cô bé vừa sáng vừa đen, giống hệ Thập Tứ.
Cô bé buồn bực nhẹ nhàng vặn vẹo ngón tay, "Dì Khanh Khanh, tại sao lần này, con cảm thấy dì không vui? Con cảm giác dì đang rất buồn. Tôi hi vọng đó là ảo giác của con."
“Ừ.” Vân Khanh mím chặt môi cười, “Là ảo giác.”
Cô chầm chậm chạm vào cái đầu nhỏ của đứa bé.
Đứa nhỏ im lặng, lông mày nhướng lên, đôi mắt đen chợt nhìn cô, "Con còn có một ảo giác, con cảm thấy, Tô Gia Ngọc xảy ra chuyện rồi..."
Vân Khanh cả người cứng lại.
Tiểu Đào Tử cảm nhận được, chết lặng, gần như lập tức bịp miệng lại, hai mắt đỏ bừng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, "Có phải không? Ảo tưởng của con luôn chính xác. Con từng ảo giác rằng mẹ mua cho con một cái xúc xích, kết quả mẹ thực sự đã mua xúc xích cho con. Nhưng bây giờ con không muốn xúc xích nữa, con muốn Tô Gia Ngọc, dì Thanh Thanh, dì có thể nói cho con biết sự thật không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.