Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 721: .1. Từ Nay Núi Nam Sông Bắc, Em Đi Xa, Anh Không Đuổi Theo Nữa.
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
“Hả?” Cố Trạm Vũ nghiêng đầu cười, “Bà lấy cái gì mà đến uy hiếp tôi, phò già, cùng với Cố Diệu Thành mây mưa xác thịt, kéo ông ta đến trước mắt tôi lấy uy, bà đang diễu võ dương oai hả?”
“Con…”
“Con, đứa con bất hiếu này, nói năng bậy bạ cái gì thế hả! Mẹ con cầu xin cha rất nhiều lần, tiểu Nhã thành ra cái bộ dạng này, lẽ nào còn không chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa con để Cố thị thành cục diện hỗn loạn như hiện nay mà lại buông tay, mặc kệ không quản, con lại muốn làm gì nữa!”
“Trả thù cha thôi. Cha không phải đã thay con chịu trách nhiệm làm cha đối với hai mẹ con sâu mọt kia sao?” Giọng nói Cố Trạm Vũ nhẹ bẫng, nhìn bầu trời, “Cha, trong các loại đàn ông thì cha chính là loại khiến người khác buồn nôn nhất, vẫn còn nhớ mãi không quên loại hàng cũ sao? Hai người tình cảm thắm thiết như vậy, mẹ con ở đâu? Bà ấy trong nhà này cười hay khóc, bà ấy vì phát hiện cha có tình nhân bên ngoài mà đã nhảy lầu, đôi chân cũng gãy rồi, tôi con mẹ nó chính là muốn hỏi ông có đành lòng không? Trái tim con người ấy mà, đúng thật là làm tù thịt,”
“Cho nên…” Cố Trạm Vũ dập tắt điếu thuốc, quỷ dị cười lên một tiếng.
Đôi chân dài một bước nhảy xuống, trong nháy mắt anh ta làm hai chuyện.
Một chân đá vào đùi của cha anh ta.
Anh ta cầm chuỗi chìa khóa xếp thành một con dao nhỏ, từ từ mở ra, đâm vào bụng của Bạch Vũ Linh.
Máu chảy, mưa rơi, rất nhanh máu và nước hòa tan.
Anh ta nhẹ giọng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Con trở nên thối nát như này, ít nhiều cũng có công của hai người, đã từng đau khổ như ngày mưa hôm nay, có phải hai người nên thử một chút. Con đã từng là một đứa trẻ ngoan, là một ánh dương chính trực. Chúc cho hai người vẫn còn có thể tiếp tục tằng tịu.”
Đây cũng là sự sắp xếp an nhàn cuối cùng mà anh ta dành cho mẹ.
Cố Trạm Vũ lên xe, chiếc xe di chuyển trong màn mưa, phi nhanh về phía đường quốc lộ, từng hạt mưa trên tóc anh ta rơi xuống, từng hạt từng hạt một.
Đầu xe xoay chuyển, anh ta lái xe về phía đình Sơn Thủy.
Về chiều, trời mù sương, mưa lất phất bay. Lúc người giúp việc ra nghênh đón, Cố Trạm Vũ nắm chặt chìa khóa xe, ngón trỏ đặt ở trên môi.
Bác giúp việc là người đã nhìn cậu chủ lớn lên, trưởng thành đến ngày hôm nay, anh tuấn mà lạnh lùng như vậy, cuộc sống lại rối tinh rối mù, “Cậu chủ, cậu có thể coi như là đến thăm phu nhân một chút.”
Cố Trạm Vũ mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, cởi đôi dày da được làm thủ công ra, gấu quần ướt vẫn còn nhỏ giọt nước, đi xung quanh hành lang, tiến về phía một căn phòng, “Mẹ tôi đang ở đây sao?”
“Vâng, phu nhân nổi giận một trận lôi đình, sáng nay cãi nhau với lão gia, lão gia khăng khăng muốn ra ngoài, không biết là đi gặp ai.”
Ánh mắt của cố Trạm Vũ nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, thấy một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, xoay nghiêng người về phía anh ta, phần tóc búi hơi lộn xộn, bà ấy đang khóc.
Trong phòng rất yên tĩnh, không ai dám quấy rầy bà, không gian im lặng như tờ, bà ấy quay về phía bầu trời, khóc.
Cố Trạm Vũ gọi cho thư ký, “Làm một sổ tiết kiệm, buổi chiều tôi sẽ chuyển vào đó tám nghìn vạn, người đứng tên là Lục Nhu Hi, ngoài ra soạn thêm một bản thỏa thuận li hôn, hai bên là Lục Nhu Hi và Cố Diệu Thành.”
Có thể là âm thanh của cuộc nói chuyện điện thoại đã đánh động đến người trong phòng.
Xe lăn chuyển động vang lên tiếng kẽo kẹt, người phụ nữ sắc mặt tiều tụy quay đầu lại.
Cố Trạm Vũ mím môi, nghiêng mình tránh qua một bên, chặn miệng người giúp việc, không cho lên tiếng.
“Trạm Vũ? Có phải con đã trở về đấy không?”
“Tiểu Vũ?”
Hai tay Cố Trạm Vũ đút vào túi quần, nắm chặt, hai đầu lông mày rũ xuống, âm thanh bên tai không ngừng vang lên.
“Con…”
“Con, đứa con bất hiếu này, nói năng bậy bạ cái gì thế hả! Mẹ con cầu xin cha rất nhiều lần, tiểu Nhã thành ra cái bộ dạng này, lẽ nào còn không chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa con để Cố thị thành cục diện hỗn loạn như hiện nay mà lại buông tay, mặc kệ không quản, con lại muốn làm gì nữa!”
“Trả thù cha thôi. Cha không phải đã thay con chịu trách nhiệm làm cha đối với hai mẹ con sâu mọt kia sao?” Giọng nói Cố Trạm Vũ nhẹ bẫng, nhìn bầu trời, “Cha, trong các loại đàn ông thì cha chính là loại khiến người khác buồn nôn nhất, vẫn còn nhớ mãi không quên loại hàng cũ sao? Hai người tình cảm thắm thiết như vậy, mẹ con ở đâu? Bà ấy trong nhà này cười hay khóc, bà ấy vì phát hiện cha có tình nhân bên ngoài mà đã nhảy lầu, đôi chân cũng gãy rồi, tôi con mẹ nó chính là muốn hỏi ông có đành lòng không? Trái tim con người ấy mà, đúng thật là làm tù thịt,”
“Cho nên…” Cố Trạm Vũ dập tắt điếu thuốc, quỷ dị cười lên một tiếng.
Đôi chân dài một bước nhảy xuống, trong nháy mắt anh ta làm hai chuyện.
Một chân đá vào đùi của cha anh ta.
Anh ta cầm chuỗi chìa khóa xếp thành một con dao nhỏ, từ từ mở ra, đâm vào bụng của Bạch Vũ Linh.
Máu chảy, mưa rơi, rất nhanh máu và nước hòa tan.
Anh ta nhẹ giọng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Con trở nên thối nát như này, ít nhiều cũng có công của hai người, đã từng đau khổ như ngày mưa hôm nay, có phải hai người nên thử một chút. Con đã từng là một đứa trẻ ngoan, là một ánh dương chính trực. Chúc cho hai người vẫn còn có thể tiếp tục tằng tịu.”
Đây cũng là sự sắp xếp an nhàn cuối cùng mà anh ta dành cho mẹ.
Cố Trạm Vũ lên xe, chiếc xe di chuyển trong màn mưa, phi nhanh về phía đường quốc lộ, từng hạt mưa trên tóc anh ta rơi xuống, từng hạt từng hạt một.
Đầu xe xoay chuyển, anh ta lái xe về phía đình Sơn Thủy.
Về chiều, trời mù sương, mưa lất phất bay. Lúc người giúp việc ra nghênh đón, Cố Trạm Vũ nắm chặt chìa khóa xe, ngón trỏ đặt ở trên môi.
Bác giúp việc là người đã nhìn cậu chủ lớn lên, trưởng thành đến ngày hôm nay, anh tuấn mà lạnh lùng như vậy, cuộc sống lại rối tinh rối mù, “Cậu chủ, cậu có thể coi như là đến thăm phu nhân một chút.”
Cố Trạm Vũ mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, cởi đôi dày da được làm thủ công ra, gấu quần ướt vẫn còn nhỏ giọt nước, đi xung quanh hành lang, tiến về phía một căn phòng, “Mẹ tôi đang ở đây sao?”
“Vâng, phu nhân nổi giận một trận lôi đình, sáng nay cãi nhau với lão gia, lão gia khăng khăng muốn ra ngoài, không biết là đi gặp ai.”
Ánh mắt của cố Trạm Vũ nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, thấy một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, xoay nghiêng người về phía anh ta, phần tóc búi hơi lộn xộn, bà ấy đang khóc.
Trong phòng rất yên tĩnh, không ai dám quấy rầy bà, không gian im lặng như tờ, bà ấy quay về phía bầu trời, khóc.
Cố Trạm Vũ gọi cho thư ký, “Làm một sổ tiết kiệm, buổi chiều tôi sẽ chuyển vào đó tám nghìn vạn, người đứng tên là Lục Nhu Hi, ngoài ra soạn thêm một bản thỏa thuận li hôn, hai bên là Lục Nhu Hi và Cố Diệu Thành.”
Có thể là âm thanh của cuộc nói chuyện điện thoại đã đánh động đến người trong phòng.
Xe lăn chuyển động vang lên tiếng kẽo kẹt, người phụ nữ sắc mặt tiều tụy quay đầu lại.
Cố Trạm Vũ mím môi, nghiêng mình tránh qua một bên, chặn miệng người giúp việc, không cho lên tiếng.
“Trạm Vũ? Có phải con đã trở về đấy không?”
“Tiểu Vũ?”
Hai tay Cố Trạm Vũ đút vào túi quần, nắm chặt, hai đầu lông mày rũ xuống, âm thanh bên tai không ngừng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.