Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 743: .2: Anh Đè Cô Ấy Lên Tường Hôn
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Độ cong khóe miệng mím thẳng của cô ta dần dần giãn ra, từ từ phả hơi thở về phía anh, “Anh biết sở trường của em là thôi miên, với dạng thuốc, thuốc gây ảo giác của em tuyệt đỉnh, nếu không thì nhiệm vụ lần đó anh cũng sẽ không thành công bị em thôi miên. Em còn phát hiện thuốc gây ảo giác khiến tinh thần anh dưới sự suy sụp có khuynh hướng nhân cách phân liệt, tình trạng anh ở New York rất tệ, suýt mù, cơ thể cực kỳ kém, mất ngủ dài hạn, những thứ này để em thừa cơ lợi dụng, em liền tiếp tục dùng thuốc gây ảo giác với anh, cuối cùng nhân cách thứ hai của anh lộ ra một cách hoàn chỉnh, hắn thật sự là một bất ngờ, tàn bạo, khát máu, không nhân tính! Khiến em hài lòng nhất chính là, hắn cũng căm thù anh tự cứu vớt mình, càng căm thù người phụ nữ cứu vớt anh, ý chí của hắn sống sau khi nhiệm vụ thất bại, hắn có chấp niệm với em, đặc biệt hận em, yêu hận đan vào nhau, tôi liền ám chỉ hắn, Vân Khanh giống em. Hắn quả nhiên tập trung mục tiêu lên Vân Khanh, lúc này em chỉ cần làm một chuyện.”
“Em thôi miên ký ức ‘ngọt ngào’ của Vân Khanh và anh trong hơn mười ngày ngắn ngủi cùng với nguyên nhân cô ấy thất tình ra nước ngoài, ký ức cô ấy vẫn ở đoạn tình yêu Cố Trạm Vũ ra nước ngoài, một đoạn cứu anh kia, chẳng hiểu sao lại bị anh bắt cóc, bị anh bạo hành. Ngay sau đó giam cầm, cô ấy hận anh thấu xương, càng hận, nhân cách thứ hai của anh lại càng nảy sinh sự tàn nhẫn, hoàn hảo đối với cô ấy hơn!”
Con ngươi Lục Mặc Trầm, tơ máu đỏ ngầu.
Hơi thở gấp gáp, càng ngày càng gấp gáp, cho đến khi giống như mạch máu vỡ tung, dưới lồng ngực rắn chắc có tiếng kêu, như thể một con quái vật khổng lồ đang giãy dụa chui ra ngoài.
Cơ thể rắn chắc của anh, bắt đầu run rẩy lên.
Thiên Dạ thấy thế, máu huyết nóng lên vì hưng phấn, con ngươi bên trái sáng loáng, đè bàn tay to gần như bóp nát bả vai cô ta của anh xuống, càng ngày càng tới gần anh, gần như mặt kề mặt, đúng lúc này, phả hơi thở trong miệng về phía anh, cười rạng rỡ nói, “Cô ấy không biết từng có một đoạn tình cảm với anh, ký ức của cô ấy chỉ là cứu anh, mà anh lấy oán trả ơn, anh cầu nguyện trong lòng không có ngược đãi, vẫn là có! Kéo dài tới một năm! Điều duy nhất muốn sửa chữa chính là gì? Nhân cách thứ hai lúc đó không ai có thể khống chế, em chỉ có thể dựa vào theo dõi âm thầm biết bộ dạng thê thảm của Vân Khanh, nửa đêm em đi gặp cô ấy hai lần, thật đáng tiếc, em không thể tham gia cùng bạo hành, nhưng, cô ấy cũng đủ thảm rồi, có thể khiến em hả giận.”
Cô ta tiếp tục nói lảm nhảm rồi cười chậm rãi với anh, “Nhân cách thứ hai lấy đùa giỡn phát tiết cô ấy làm mục đích cuối cùng, coi trời bằng vung mất đi tính người, càng khó khống chế, em càng cảm thấy thành công! Em cảm thấy để hắn thay thế vị trí của anh cũng không tệ, bởi vì bản thân anh tổn thương em quá sâu, mà hắn giúp em ngược đãi đủ Vân Khanh, em có thể ở bên hắn....”
“Ở bên nhau?” Đột nhiên, giọng nam khàn khàn thay đổi âm điệu trong bóng tối, một tiếng cười hừ nhẹ phát ra.
Cả người Thiên Dạ chấn động, con ngươi bên trái sửng sốt một giây, tiếp đó tia sáng đột nhiên chuyển sang phải.
Người đàn ông kề sát trước người, thân hình ngang tàng dường như càng ngang tàng hơn, cả người run rẩy đột nhiên khựng lại, toàn bộ khí thế chính nghĩa kiên cường trong nháy mắt trở nên như ác quỷ khát máu.
Bàn tay to đè lên vai cô ta, giống như một thanh sắt có tính hủy diệt rất mạnh, mạnh mẽ quăng cô ta lùi lại vài mét.
Ánh trăng như gột rửa.
Thiên Dạ lùi về phía sau, sắc mặt từ ảm đạm thoáng lướt qua ý tứ sợ hãi, ngắn ngủi, cuối cùng lại bùng lên sự hưng phấn điên cuồng, “Mặc Thâm?!”
Đôi môi mỏng của Lục Mặc Trầm mím lại, cười nhạo nham hiểm và tàn bạo, đôi mắt trở nên đỏ thẫm.
Đó không phải Lục Mặc Trầm.
Cơ ngực người đàn ông dường như muốn bộc phát ra khỏi bộ đồng phục ngụy trang hơi mỏng kia, hô hấp phập phồng to lớn, giống như thú dữ, tiến lên vài bước dồn ép Thiên Dạ, gằn từng tiếng, “Đã lâu không gặp.”
“Anh lại thật sự có thể ra ngoài?”
“Em thôi miên ký ức ‘ngọt ngào’ của Vân Khanh và anh trong hơn mười ngày ngắn ngủi cùng với nguyên nhân cô ấy thất tình ra nước ngoài, ký ức cô ấy vẫn ở đoạn tình yêu Cố Trạm Vũ ra nước ngoài, một đoạn cứu anh kia, chẳng hiểu sao lại bị anh bắt cóc, bị anh bạo hành. Ngay sau đó giam cầm, cô ấy hận anh thấu xương, càng hận, nhân cách thứ hai của anh lại càng nảy sinh sự tàn nhẫn, hoàn hảo đối với cô ấy hơn!”
Con ngươi Lục Mặc Trầm, tơ máu đỏ ngầu.
Hơi thở gấp gáp, càng ngày càng gấp gáp, cho đến khi giống như mạch máu vỡ tung, dưới lồng ngực rắn chắc có tiếng kêu, như thể một con quái vật khổng lồ đang giãy dụa chui ra ngoài.
Cơ thể rắn chắc của anh, bắt đầu run rẩy lên.
Thiên Dạ thấy thế, máu huyết nóng lên vì hưng phấn, con ngươi bên trái sáng loáng, đè bàn tay to gần như bóp nát bả vai cô ta của anh xuống, càng ngày càng tới gần anh, gần như mặt kề mặt, đúng lúc này, phả hơi thở trong miệng về phía anh, cười rạng rỡ nói, “Cô ấy không biết từng có một đoạn tình cảm với anh, ký ức của cô ấy chỉ là cứu anh, mà anh lấy oán trả ơn, anh cầu nguyện trong lòng không có ngược đãi, vẫn là có! Kéo dài tới một năm! Điều duy nhất muốn sửa chữa chính là gì? Nhân cách thứ hai lúc đó không ai có thể khống chế, em chỉ có thể dựa vào theo dõi âm thầm biết bộ dạng thê thảm của Vân Khanh, nửa đêm em đi gặp cô ấy hai lần, thật đáng tiếc, em không thể tham gia cùng bạo hành, nhưng, cô ấy cũng đủ thảm rồi, có thể khiến em hả giận.”
Cô ta tiếp tục nói lảm nhảm rồi cười chậm rãi với anh, “Nhân cách thứ hai lấy đùa giỡn phát tiết cô ấy làm mục đích cuối cùng, coi trời bằng vung mất đi tính người, càng khó khống chế, em càng cảm thấy thành công! Em cảm thấy để hắn thay thế vị trí của anh cũng không tệ, bởi vì bản thân anh tổn thương em quá sâu, mà hắn giúp em ngược đãi đủ Vân Khanh, em có thể ở bên hắn....”
“Ở bên nhau?” Đột nhiên, giọng nam khàn khàn thay đổi âm điệu trong bóng tối, một tiếng cười hừ nhẹ phát ra.
Cả người Thiên Dạ chấn động, con ngươi bên trái sửng sốt một giây, tiếp đó tia sáng đột nhiên chuyển sang phải.
Người đàn ông kề sát trước người, thân hình ngang tàng dường như càng ngang tàng hơn, cả người run rẩy đột nhiên khựng lại, toàn bộ khí thế chính nghĩa kiên cường trong nháy mắt trở nên như ác quỷ khát máu.
Bàn tay to đè lên vai cô ta, giống như một thanh sắt có tính hủy diệt rất mạnh, mạnh mẽ quăng cô ta lùi lại vài mét.
Ánh trăng như gột rửa.
Thiên Dạ lùi về phía sau, sắc mặt từ ảm đạm thoáng lướt qua ý tứ sợ hãi, ngắn ngủi, cuối cùng lại bùng lên sự hưng phấn điên cuồng, “Mặc Thâm?!”
Đôi môi mỏng của Lục Mặc Trầm mím lại, cười nhạo nham hiểm và tàn bạo, đôi mắt trở nên đỏ thẫm.
Đó không phải Lục Mặc Trầm.
Cơ ngực người đàn ông dường như muốn bộc phát ra khỏi bộ đồng phục ngụy trang hơi mỏng kia, hô hấp phập phồng to lớn, giống như thú dữ, tiến lên vài bước dồn ép Thiên Dạ, gằn từng tiếng, “Đã lâu không gặp.”
“Anh lại thật sự có thể ra ngoài?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.