Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 633: .2: Cô Ấy Sẽ Không Gặp Cậu
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Toàn bộ mọi chi tiết, chỉ có trong đầu cô biết, bất kể ai cũng không thể tưởng tượng ra được, không phải nói vài câu là có thể lĩnh hội, có thể cảm động lây sự đau khổ tột cùng này.
Thân là một bác sĩ, Tần Luật biết sâu sắc điểm này.
Cho nên, không thể yêu cầu cô bất cứ điều gì.
Cho nên, lúc này Mặc Trầm xuất hiện, giọng nói của anh, hơi thở của anh, mọi thứ của anh, đối với cô mà nói, giống như chim sợ cành cong, giống như ngàn mũi tên như kim châm, ác ma, như hình với bóng.
Chỉ còn lại là tổn thương.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tần Luật nhớ tới mình gặp được cô trong buổi họp mặt cựu sinh viên ba năm trước, buộc tóc lên, cho dù hôn nhân bất hạnh, vẫn có thể cười sáng lạn.
Làm sao, lại thành như ngày hôm nay vậy.
Anh ta cụp mắt xuống đau xót, trong nháy mắt ngây người, Cố Trạm Vũ miễn cưỡng bế cô ra đặt lên giường, trên đầu cô chảy máu, Cố Trạm Vũ vội vã chạy ra ngoài muốn gọi bác sĩ.
Tần Luật bình tĩnh mở miệng, “Tôi chính là bác sĩ, cậu để tôi vào xem cô ấy.”
Trong mắt Cố Trạm Vũ hiện lên sự đề phòng, ngăn cản Tần Luật, “Anh là người bên phía anh ta, anh còn muốn ở thời điểm này giáo huấn cô ấy cái gì? Bây giờ cô ấy đã không tỉnh táo, cầu xin các người bỏ qua cho cô ấy!”
Con ngươi Tần Luật khẽ thay đổi, “Tôi đau không cô ấy, không kém gì cậu. Hoặc là cậu thật sự yêu cô ấy sao? Quá trình khôi phục trí nhớ có bao nhiêu đau đớn thê thảm, tối qua hẳn là cậu đã nhìn thấy, Cố Trạm Vũ, vì mục đích của một mình cậu, cậu để cô ấy trải qua sự lột tim rút xương tối tăm một lần nữa, có thể nói, cậu là người ích kỷ nhất trên thế giới này!”
Cơ thể Cố Trạm Vũ cứng đờ, tối qua, lời mô tả lộn xộn trong miệng cô, quả thật đánh bại anh ta, trong một nháy mắt nào đó, anh ta hối hận rồi.
Nhưng, trái tim anh ta đã lòng gan dạ sắt, anh ta vì hôm nay, chuẩn bị bao lâu, thậm chí bán đứng linh hồn đem Lục thị làm giao dịch! Rất muốn trở lại trước đây, biết cô là bị ngược đãi, trong lòng anh ta cũng đau buồn, vì năm năm không chín chắn mà đau buồn, vì đã từng bỏ lỡ năm năm mà đau buồn.
Đáy mắt Cố Trạm Vũ cố chấp lạnh lùng, “Ích kỷ thì thế nào? Tôi chỉ muốn kết quả, mối hận cướp vợ dài tới sáu năm, không rõ chân tướng dài tới sáu năm, mọi thứ bây giờ đều đã đâu vào đấy, tôi sẽ thương hại cô ấy cả đời, cô ấy cũng sẽ nương tựa tôi nửa đời, cho nên mọi thứ đều đáng giá!”
Tần Luật không cần thiết nói chuyện với người bị bệnh tâm thần này nữa, mạnh mẽ xông vào.
Cố Trạm Vũ không kịp ngăn cản, gây ra động tĩnh lại sợ dọa đến Vân Khanh, đành phải u ám, nhẫn nhịn nuốt xuống.
Tần Luật đi tới bên giường, người trên giường vùi trong chăn bông, đã bị sốc, cơ thể còn đang vô ý thức run rẩy, trạng thái đó anh ta không dám lộn xộn, cũng sợ quấy nhiễu cô, cô tỉnh lại nhìn thấy anh ta, Tần Luật không khẳng định cô ấy có thể khống chế được không.
Cho nên xử lý vết thương, anh ta rất cẩn thận dè dặt, giờ này phút này, nói chuyện cũng không phải một thời cơ tốt, cô chưa hẳn có thể nghe vào bất cứ lời nói của ai.
Dịu dàng lau sạch vết tích trên trán và móng tay, Tần Luật nhíu mày, hốc mắt dưới sự che đậy nóng lên, đột nhiên trên cầu thang ngoài cửa truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Thẩm Thanh Diệp, kèm theo đó là tiếng ngã nhào.
Tần Luật biết sợ rằng là Mặc Trầm ngã xuống.
Anh ta không kịp ở lâu, lúc này liếc nhìn cô xác định tình hình cô như thế cũng tốt rồi, Tần Luật vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Diệp nâng Lục Mặc Trầm lên, xoang mũi và khóe miệng người đàn ông đều có máu, Thẩm Thanh Diệp có chút không trở tay kịp, “Anh Luật, đây....”
“Khí huyết cấp tính tấn công tim, hỏng rồi.” Tần Luật chạy nhanh xuống, bình tĩnh tiếp nhận người đàn ông đã hôn mê, quát, “Mau xuống dưới bảo vệ sĩ chuẩn bị xe!”
.......
Tám giờ tối, Quý Tư Thần vội vã chạy tới bệnh viện.
Phẫu thuật trong phòng cấp cứu đã hoàn tất, Lục Mặc Trầm được đẩy vào phòng bệnh một người cao cấp, khoang miệng cắm thiết bị, tích tắc tích tắc, khuôn mặt lạnh lùng kia trắng bệch dường như không còn sự sống.
Vài người đàn ông to lớn canh gác một tấc cũng không rời bên ngoài, Quý Tư Thần đấm mạnh vào tường kính, trán chống lên mặt tường, liếc qua liếc lại bên trong che lấp, “Tôi thật là hại trái đất! Đồ khốn nạn! Cả chuyện này, giải quyết thế nào? A Luật, tôi cảm thấy không giải quyết được.”
Thân là một bác sĩ, Tần Luật biết sâu sắc điểm này.
Cho nên, không thể yêu cầu cô bất cứ điều gì.
Cho nên, lúc này Mặc Trầm xuất hiện, giọng nói của anh, hơi thở của anh, mọi thứ của anh, đối với cô mà nói, giống như chim sợ cành cong, giống như ngàn mũi tên như kim châm, ác ma, như hình với bóng.
Chỉ còn lại là tổn thương.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tần Luật nhớ tới mình gặp được cô trong buổi họp mặt cựu sinh viên ba năm trước, buộc tóc lên, cho dù hôn nhân bất hạnh, vẫn có thể cười sáng lạn.
Làm sao, lại thành như ngày hôm nay vậy.
Anh ta cụp mắt xuống đau xót, trong nháy mắt ngây người, Cố Trạm Vũ miễn cưỡng bế cô ra đặt lên giường, trên đầu cô chảy máu, Cố Trạm Vũ vội vã chạy ra ngoài muốn gọi bác sĩ.
Tần Luật bình tĩnh mở miệng, “Tôi chính là bác sĩ, cậu để tôi vào xem cô ấy.”
Trong mắt Cố Trạm Vũ hiện lên sự đề phòng, ngăn cản Tần Luật, “Anh là người bên phía anh ta, anh còn muốn ở thời điểm này giáo huấn cô ấy cái gì? Bây giờ cô ấy đã không tỉnh táo, cầu xin các người bỏ qua cho cô ấy!”
Con ngươi Tần Luật khẽ thay đổi, “Tôi đau không cô ấy, không kém gì cậu. Hoặc là cậu thật sự yêu cô ấy sao? Quá trình khôi phục trí nhớ có bao nhiêu đau đớn thê thảm, tối qua hẳn là cậu đã nhìn thấy, Cố Trạm Vũ, vì mục đích của một mình cậu, cậu để cô ấy trải qua sự lột tim rút xương tối tăm một lần nữa, có thể nói, cậu là người ích kỷ nhất trên thế giới này!”
Cơ thể Cố Trạm Vũ cứng đờ, tối qua, lời mô tả lộn xộn trong miệng cô, quả thật đánh bại anh ta, trong một nháy mắt nào đó, anh ta hối hận rồi.
Nhưng, trái tim anh ta đã lòng gan dạ sắt, anh ta vì hôm nay, chuẩn bị bao lâu, thậm chí bán đứng linh hồn đem Lục thị làm giao dịch! Rất muốn trở lại trước đây, biết cô là bị ngược đãi, trong lòng anh ta cũng đau buồn, vì năm năm không chín chắn mà đau buồn, vì đã từng bỏ lỡ năm năm mà đau buồn.
Đáy mắt Cố Trạm Vũ cố chấp lạnh lùng, “Ích kỷ thì thế nào? Tôi chỉ muốn kết quả, mối hận cướp vợ dài tới sáu năm, không rõ chân tướng dài tới sáu năm, mọi thứ bây giờ đều đã đâu vào đấy, tôi sẽ thương hại cô ấy cả đời, cô ấy cũng sẽ nương tựa tôi nửa đời, cho nên mọi thứ đều đáng giá!”
Tần Luật không cần thiết nói chuyện với người bị bệnh tâm thần này nữa, mạnh mẽ xông vào.
Cố Trạm Vũ không kịp ngăn cản, gây ra động tĩnh lại sợ dọa đến Vân Khanh, đành phải u ám, nhẫn nhịn nuốt xuống.
Tần Luật đi tới bên giường, người trên giường vùi trong chăn bông, đã bị sốc, cơ thể còn đang vô ý thức run rẩy, trạng thái đó anh ta không dám lộn xộn, cũng sợ quấy nhiễu cô, cô tỉnh lại nhìn thấy anh ta, Tần Luật không khẳng định cô ấy có thể khống chế được không.
Cho nên xử lý vết thương, anh ta rất cẩn thận dè dặt, giờ này phút này, nói chuyện cũng không phải một thời cơ tốt, cô chưa hẳn có thể nghe vào bất cứ lời nói của ai.
Dịu dàng lau sạch vết tích trên trán và móng tay, Tần Luật nhíu mày, hốc mắt dưới sự che đậy nóng lên, đột nhiên trên cầu thang ngoài cửa truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Thẩm Thanh Diệp, kèm theo đó là tiếng ngã nhào.
Tần Luật biết sợ rằng là Mặc Trầm ngã xuống.
Anh ta không kịp ở lâu, lúc này liếc nhìn cô xác định tình hình cô như thế cũng tốt rồi, Tần Luật vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Diệp nâng Lục Mặc Trầm lên, xoang mũi và khóe miệng người đàn ông đều có máu, Thẩm Thanh Diệp có chút không trở tay kịp, “Anh Luật, đây....”
“Khí huyết cấp tính tấn công tim, hỏng rồi.” Tần Luật chạy nhanh xuống, bình tĩnh tiếp nhận người đàn ông đã hôn mê, quát, “Mau xuống dưới bảo vệ sĩ chuẩn bị xe!”
.......
Tám giờ tối, Quý Tư Thần vội vã chạy tới bệnh viện.
Phẫu thuật trong phòng cấp cứu đã hoàn tất, Lục Mặc Trầm được đẩy vào phòng bệnh một người cao cấp, khoang miệng cắm thiết bị, tích tắc tích tắc, khuôn mặt lạnh lùng kia trắng bệch dường như không còn sự sống.
Vài người đàn ông to lớn canh gác một tấc cũng không rời bên ngoài, Quý Tư Thần đấm mạnh vào tường kính, trán chống lên mặt tường, liếc qua liếc lại bên trong che lấp, “Tôi thật là hại trái đất! Đồ khốn nạn! Cả chuyện này, giải quyết thế nào? A Luật, tôi cảm thấy không giải quyết được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.