Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 719: .2: Cứ Xem Như Anh Tiễn Em Một Đoạn
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Vân Khanh nhìn ra giọt mưa tí tách bên ngoài, dịu dàng trả lời: “Được, tớ sẽ thử xem. Trước mắt là vậy, tớ không gặp mọi người đâu.”
“Vậy cậu muốn đi đâu?”
“Tớ không đi đâu cả. Tớ ở đâu cũng sẽ không nói mọi người nghe. Tớ chỉ muốn yên tĩnh thôi.”
“Gia Ngọc nhớ cậu rồi. Cậu ấy ở trong nhà lao cứ ngây người ra mà không biết tình hình của cậu như vậy. Tớ cũng giấu. Tớ không dám nói, sợ cậu ấy. Mãi tới 2 ngày trước Giang Thành Vũ tơi sở Công an, cậu ấy mới cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ cậu ấy ……”
Đây chính là câu hỏi cuối cùng Vân Khanh muốn hỏi: “Vụ án của Gia Ngọc, Giang Thành Vũ có quyết định gì chưa?”
Hạ Thuỷ Thuỷ lau nước mắt và khị khịt mũi: “Thật khó nói, tên dâm tặc đó, ngày đó cũng tới sở Công an một chuyến, nói chuyện với cục trưởng cảnh sát không biết chuyện gì. Sau đó xem CCTV, Gia Ngọc bước ra, anh ta ngồi đối diện nhìn Gia Ngọc hơn một giờ đồng hồ và không nói gì trong suốt quá trình. Gia Ngọc làm theo lời nhắc của chúng ta, nói điều kiện, cũng nói bệnh tình của Tiểu Đào Tử. Anh không phản ứng gì. Sau đó bỏ đi. Chiều hôm qua anh ta lại cử một thư ký đến nhà của Tiểu Đào Tử. Tiểu Đào Tử nói rằng thư ký đã kéo tóc con bé. Tớ đoán tên khốn này sẽ đích thân làm giám định.”
Ấn tượng của Hạ Thuỷ Thuỷ về Giang Thần Vũ là người đàn ông tồi tệ, chỉ là câu mà anh ta nói với cấp dưới của mình trong hầm xe: Chưa nhìn thấy sữa ư?
Trong lòng cô ấy thở than, Tiểu Đào Tử gặp phải một người cha như vậy, còn không bằng không có cha. Không chừng tối hôm đó lúc anh ta muốn Gia Ngọc, không biết đã có bao nhiêu tay rồi, Gia Ngọc không bị nhiễm bệnh cũng coi như may mắn!
Sau khi Vân Khanh nghe xong, cô có thể hiểu người đàn ông như Giang Thành Vũ, không thể không kiểm chứng và xác nhận.
Như vầy, y như dự đoán, tất cả đều đang đi đúng hướng.
Vì Giang Thành Vũ muốn làm thẩm định, đã chứng minh anh ta không bỏ mặc Tiểu Đào Tử, ít nhất là không lơ là.
Còn chuyện cứu Gia Ngọc chỉ là chuyện thúc giục anh từng bước.
Vân Khanh nói: “Thuỷ Thuỷ, cậu liên lạc với cậu chủ Quý, cho thời hạn vài ngày. Hết thời hạn, cậu chủ Quý sẽ tung ra một số báo cáo về tội ác của anh ta. Điều này sẽ thu hút dư luận. Giang Thành Vũ đối mặt nguy hiểm không hỗn loạn cũng sẽ trúng chiêu.”
“Ừm, tớ nghe lời cậu.” Hạ Thuỷ Thuỷ cắn môi nhưng lại nói: “Nhắc tới cậu chủ Quý, tớ đã hỏi anh ta cậu ở bệnh viện nào, nhưng anh ta không nói. Mấy ngày nay, Lục …… bọn họ bên kia, cũng không thèm nói xạo, liên quan tới cậu thì một chữ cũng không nhắc. Tớ bị gạt rồi, chủ tịch Lục, anh ấy là ......”
Vân Khanh rũ mi xuống, long tĩnh lặng: “Không có việc gì khác thì tớ cúp đây. Thuỷ Thủy …... cậu chủ Thiếu không phải đối tượng. Tớ nghĩ đối tượng của cậu cũng có thể xuất hiện, trân trọng người trước mặt, nửa đời sau cũng đừng phiêu bạt đó đây, tình yêu đơn giản là tốt đẹp nhất. Tớ là vết xe đổ, chúc cậu luôn hạnh phúc.”
“Khanh Khanh!” Hạ Thuỷ Thuỷ cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.
Mắt phải giật giật, cô đã cúp máy, sóng vô tuyến biến mất, mọi thứ hình như bị cắt đứt, cơn đau thật sự và hoảng sợ khiến Hạ Thủy Thuỷ nghẹt thở, cô ấy không ngừng gọi lại.
Nhưng người dùng luôn bận, cuối cùng gọi lại thì trở thành: Số điện thoại bạn gọi không có thực.
Sau khi Vân Khanh cúp điện thoại của Hạ Thuỷ Thủy, luôn đặt ở trạng thái bận, cô gọi cho Vân Dật.
Cô không gọi, Vân Dật có một tương lai tốt đẹp, không cần cô phải nói gì cả.
Cô xem đi xem lại những bức ảnh mà dì Mi đã gửi cho cô 2 ngày trước. Bà ấy và cha đang đi du lịch ở một thành phố nhỏ phía Bắc. Bà ấy chăm sóc cho cha cô rất tốt.
Cô cũng an tâm.
Điều không yên tâm …... chỉ có.
Cô thu mình trong một góc trên ghế soda, hết lần này đến lần khác dùng ngón tay mở Wechat, hết lần này đến lần khác tắt Wechat.
Có 2 hình đại diện nhỏ màu hồng bên trong, có vô số tin nhắn mới.
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa cười, rất nhiều thời gian để nhớ nhung. Nhưng cuối cùng cô lại nín thở, cuộn tròn đầu ngón tay, như đinh đóng cột, cô không trả lời lại.
Trả lời thì mới là tàn nhẫn.
Đem bỏ sim điện thoại, thế giới trở lại yên tĩnh.
Cố Trạm Vũ vội lấy ra 100 triệu tiền quỹ của Cố thị. Đối với Cố thị đang ở trong tình trạng thất thế, lấy tiền cũng không thành vấn đề, anh ta chỉ cần mấy thứ này là được.
Một cuộc họp ngắn đã được tổ chức. Trong cuộc họp, tất cả các cổ đông đã chứng kiến hành vi điên rồ của anh ta. Anh ta đưa đơn từ chức chủ tịch trước mặt mọi người.
Cổ đông lớn nhất đảm nhiệm chủ tịch lâm thời.
“Vậy cậu muốn đi đâu?”
“Tớ không đi đâu cả. Tớ ở đâu cũng sẽ không nói mọi người nghe. Tớ chỉ muốn yên tĩnh thôi.”
“Gia Ngọc nhớ cậu rồi. Cậu ấy ở trong nhà lao cứ ngây người ra mà không biết tình hình của cậu như vậy. Tớ cũng giấu. Tớ không dám nói, sợ cậu ấy. Mãi tới 2 ngày trước Giang Thành Vũ tơi sở Công an, cậu ấy mới cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ cậu ấy ……”
Đây chính là câu hỏi cuối cùng Vân Khanh muốn hỏi: “Vụ án của Gia Ngọc, Giang Thành Vũ có quyết định gì chưa?”
Hạ Thuỷ Thuỷ lau nước mắt và khị khịt mũi: “Thật khó nói, tên dâm tặc đó, ngày đó cũng tới sở Công an một chuyến, nói chuyện với cục trưởng cảnh sát không biết chuyện gì. Sau đó xem CCTV, Gia Ngọc bước ra, anh ta ngồi đối diện nhìn Gia Ngọc hơn một giờ đồng hồ và không nói gì trong suốt quá trình. Gia Ngọc làm theo lời nhắc của chúng ta, nói điều kiện, cũng nói bệnh tình của Tiểu Đào Tử. Anh không phản ứng gì. Sau đó bỏ đi. Chiều hôm qua anh ta lại cử một thư ký đến nhà của Tiểu Đào Tử. Tiểu Đào Tử nói rằng thư ký đã kéo tóc con bé. Tớ đoán tên khốn này sẽ đích thân làm giám định.”
Ấn tượng của Hạ Thuỷ Thuỷ về Giang Thần Vũ là người đàn ông tồi tệ, chỉ là câu mà anh ta nói với cấp dưới của mình trong hầm xe: Chưa nhìn thấy sữa ư?
Trong lòng cô ấy thở than, Tiểu Đào Tử gặp phải một người cha như vậy, còn không bằng không có cha. Không chừng tối hôm đó lúc anh ta muốn Gia Ngọc, không biết đã có bao nhiêu tay rồi, Gia Ngọc không bị nhiễm bệnh cũng coi như may mắn!
Sau khi Vân Khanh nghe xong, cô có thể hiểu người đàn ông như Giang Thành Vũ, không thể không kiểm chứng và xác nhận.
Như vầy, y như dự đoán, tất cả đều đang đi đúng hướng.
Vì Giang Thành Vũ muốn làm thẩm định, đã chứng minh anh ta không bỏ mặc Tiểu Đào Tử, ít nhất là không lơ là.
Còn chuyện cứu Gia Ngọc chỉ là chuyện thúc giục anh từng bước.
Vân Khanh nói: “Thuỷ Thuỷ, cậu liên lạc với cậu chủ Quý, cho thời hạn vài ngày. Hết thời hạn, cậu chủ Quý sẽ tung ra một số báo cáo về tội ác của anh ta. Điều này sẽ thu hút dư luận. Giang Thành Vũ đối mặt nguy hiểm không hỗn loạn cũng sẽ trúng chiêu.”
“Ừm, tớ nghe lời cậu.” Hạ Thuỷ Thuỷ cắn môi nhưng lại nói: “Nhắc tới cậu chủ Quý, tớ đã hỏi anh ta cậu ở bệnh viện nào, nhưng anh ta không nói. Mấy ngày nay, Lục …… bọn họ bên kia, cũng không thèm nói xạo, liên quan tới cậu thì một chữ cũng không nhắc. Tớ bị gạt rồi, chủ tịch Lục, anh ấy là ......”
Vân Khanh rũ mi xuống, long tĩnh lặng: “Không có việc gì khác thì tớ cúp đây. Thuỷ Thủy …... cậu chủ Thiếu không phải đối tượng. Tớ nghĩ đối tượng của cậu cũng có thể xuất hiện, trân trọng người trước mặt, nửa đời sau cũng đừng phiêu bạt đó đây, tình yêu đơn giản là tốt đẹp nhất. Tớ là vết xe đổ, chúc cậu luôn hạnh phúc.”
“Khanh Khanh!” Hạ Thuỷ Thuỷ cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.
Mắt phải giật giật, cô đã cúp máy, sóng vô tuyến biến mất, mọi thứ hình như bị cắt đứt, cơn đau thật sự và hoảng sợ khiến Hạ Thủy Thuỷ nghẹt thở, cô ấy không ngừng gọi lại.
Nhưng người dùng luôn bận, cuối cùng gọi lại thì trở thành: Số điện thoại bạn gọi không có thực.
Sau khi Vân Khanh cúp điện thoại của Hạ Thuỷ Thủy, luôn đặt ở trạng thái bận, cô gọi cho Vân Dật.
Cô không gọi, Vân Dật có một tương lai tốt đẹp, không cần cô phải nói gì cả.
Cô xem đi xem lại những bức ảnh mà dì Mi đã gửi cho cô 2 ngày trước. Bà ấy và cha đang đi du lịch ở một thành phố nhỏ phía Bắc. Bà ấy chăm sóc cho cha cô rất tốt.
Cô cũng an tâm.
Điều không yên tâm …... chỉ có.
Cô thu mình trong một góc trên ghế soda, hết lần này đến lần khác dùng ngón tay mở Wechat, hết lần này đến lần khác tắt Wechat.
Có 2 hình đại diện nhỏ màu hồng bên trong, có vô số tin nhắn mới.
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa cười, rất nhiều thời gian để nhớ nhung. Nhưng cuối cùng cô lại nín thở, cuộn tròn đầu ngón tay, như đinh đóng cột, cô không trả lời lại.
Trả lời thì mới là tàn nhẫn.
Đem bỏ sim điện thoại, thế giới trở lại yên tĩnh.
Cố Trạm Vũ vội lấy ra 100 triệu tiền quỹ của Cố thị. Đối với Cố thị đang ở trong tình trạng thất thế, lấy tiền cũng không thành vấn đề, anh ta chỉ cần mấy thứ này là được.
Một cuộc họp ngắn đã được tổ chức. Trong cuộc họp, tất cả các cổ đông đã chứng kiến hành vi điên rồ của anh ta. Anh ta đưa đơn từ chức chủ tịch trước mặt mọi người.
Cổ đông lớn nhất đảm nhiệm chủ tịch lâm thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.