Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 628: .3: Cho Đến Khi Tối Nay Cô Chết Mới Thôi
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Sau đó con ngươi kia của anh không ánh sáng, cúi người xuống, nhìn chằm chằm cô ta, "Quân phục là thứ tôi đau đớn khắc cốt ghi tâm, tối nay cô kêu tôi mặc vào, bằng điểm này, cô cảm thấy liệu tôi có bỏ qua cho cô không?"
Vẫn là sáu năm trước.....
Thiên Dạ đỡ trán, cười đến mức vầng trán lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên nếp nhăn, "Anh vĩnh viễn không biết, sáu năm trước em không phản bội anh, thì mạng anh đã không còn ở nơi làm nhiệm vụ rồi!"
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, không biết câu nào thật câu nào giả, nhưng cũng không quan trọng.
Thiên Dạ bò dậy, đau đến thấu xương, cười khẩy, "Sáu năm sau em trở về, em thật lòng thật dạ, anh là giả vờ, vì người phụ nữ đáng chết kia, anh muốn giết em, bố trí chu đáo tới giết em không chớp mắt. Chủ mưu bao lâu? Khó trách em động đến Thịnh Thế thế nào anh cũng không để ý, mục tiêu của anh vốn không ở trên công ty, anh cũng chắc điều tra được vụ án công trường là em đứng phía sau chủ mưu thao túng, mấy ngày nay ra vẻ đáng thương bị đánh, anh cũng không để ý, bởi vì chỉ cần em chết, mọi thứ này đều chưa phá tự vỡ, anh luôn ra tay từ nguồn gốc vấn đề. À, thì ra là thế, thì ra là thế!”
“Em phạm vào ngu ngốc, em đoán được, nhưng em không tin, mấy ngày nay anh đối với em lúc gần lúc xa, anh dẫn em đi học viện quân sự, nhớ lại quá khứ, em cắn câu rồi, em cho rằng là thật, anh có tình em có ý, nhưng, đều là truyện cười, mẹ nó, em tự mình đa tình hả? Em cho rằng dùng sự buông tha cho cô ấy tới uy hiếp anh quay về bên cạnh em, đủ rồi. Không ngờ, anh là muốn nhỏ cỏ tận gốc! Để một người phụ nữ không bị tổn thương, giết bạn gái cũ, anh làm thật tuyệt tình! Thế giới vô tình còn không bằng anh nữa, em thất vọng rồi, A Trầm.....vốn dĩ vụ án công trường em giữ lại một tay, vẫn là không muốn hãm hại anh vào đại nạn, vốn dĩ Vân Khanh kia, em có suy nghĩ ngừng công kích, nhưng anh, hahaha, lén đưa cô ấy ra nước ngoài?”
“Trong khi để cô ấy cao chạy xa bay thì lại lấy mạng em, nửa đời sau của cô ấy thật đúng là không lo không nghĩ, được anh nâng trong lòng bàn tay, máy móc tính toán cũng không chê vào đâu được như anh, nhưng ---- vẫn là có khe hở, trời cũng giúp em!” Thiên Dạ cười điên cuồng, đưa tay lên ấn vào tai.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm chợt tối sầm xuống, sao cô ta lại biết Vân Khanh ra nước ngoài.
Anh đột nhiên bước tới, chộp lấy tai cô ta.
Thiên Dạ cười châm chọc, “Không phải anh cũng đeo nút tín hiệu sao? Thế nào, anh không biết Vân Khanh xảy ra chuyện sao?”
Mặt Lục Mặc Trầm hơi chấn động, dữ tợn tàn bạo nghiêng đầu.
Trên nóc nhà, Quý Tư Thần nhìn thấy động tác này của anh, giọng nói thô đục, “Cô ấy nửa đường bị sốc dị ứng rời khỏi máy bay, bị bắt cóc đi rồi, A Quan đang tìm kiếm khẩn cấp.”
Lục Mặc Trầm sao cũng không đoán được, cô sẽ tỉnh lại, sao cô lại tỉnh lại chứ!
“Không cần tìm, Cố Trạm Vũ đã trói cô ấy tới một nơi các người không tìm thấy, em không ngờ trong lúc vô tình Cố Trạm Vũ lại giúp em một chuyện lớn như vậy! Haha....” Thiên Dạ cười phát điên, nhấn nút máy trợ thính, “Cố Trạm Vũ, bên kia tiến hành tới bước nào rồi? Đại sư tỷ đến đúng thời gian đã định chưa?”
“Cô muốn làm gì!” Trong lòng Lục Mặc Trầm dâng lên một dự cảm không tốt, bước rộng tới đá vào người Thiên Dạ.
Hai người đọ sức, anh cướp nút tín hiệu của cô ta, Thiên Dạ cười khổ, “A Trầm, anh muốn giết em, trời cũng không dung đâu! Cho nên cho dù em chết, em cũng phải khiến Vân Khanh trả cái giá ngang với việc đau đớn muốn chết mà không được!”
“Cô không còn, cô ấy không khôi phục được trí nhớ,” Khuôn mặt Lục Mặc Trầm bình tĩnh, cầm ống tiêm tiêm vào cổ cô ta, “Cho nên cô lập tức chết!”
“Thật không! Dường như anh có hiểu lầm, em đã từng nói, năm đó là chính tay em thôi miên cho cô ấy sao? Không phải, cô ấy gặp em, em cũng từng ngược cô ấy, cô ấy vô cùng sợ hãi em, không thể nào bị em thôi miên, nhưng không ảnh hưởng cao thủ chuyên nghiệp khác bên cạnh em, cho nên bây giờ khôi phục trí nhớ, thực ra là không cần em. Bí mật này, có phải che giấu rất sâu không? Bây giờ Vân Khanh đã bị bắt giam, Cố Trạm Vũ trông mong ngày này không biết trông mong bao lâu rồi, chỉ cần cô ấy uống thuốc gây ảo giác đặc biệt của em, thôi miên chiều sâu rất dễ dàng....”
“Cô ấy ở đâu?” Lục Mặc Trầm không biết thật giả, nhưng tinh thần đã rối bời, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, “Cô ấy ở đâu?!”
Tay Thiên Dạ sắp bị anh vặn gãy, cười khẩy haha, “Anh giết em, cô ấy ở đâu anh vĩnh viễn không biết. Họ đã truyền tới tín hiệu, hình ảnh hiện trường, không bằng anh nhìn xem?”
Vẫn là sáu năm trước.....
Thiên Dạ đỡ trán, cười đến mức vầng trán lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên nếp nhăn, "Anh vĩnh viễn không biết, sáu năm trước em không phản bội anh, thì mạng anh đã không còn ở nơi làm nhiệm vụ rồi!"
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, không biết câu nào thật câu nào giả, nhưng cũng không quan trọng.
Thiên Dạ bò dậy, đau đến thấu xương, cười khẩy, "Sáu năm sau em trở về, em thật lòng thật dạ, anh là giả vờ, vì người phụ nữ đáng chết kia, anh muốn giết em, bố trí chu đáo tới giết em không chớp mắt. Chủ mưu bao lâu? Khó trách em động đến Thịnh Thế thế nào anh cũng không để ý, mục tiêu của anh vốn không ở trên công ty, anh cũng chắc điều tra được vụ án công trường là em đứng phía sau chủ mưu thao túng, mấy ngày nay ra vẻ đáng thương bị đánh, anh cũng không để ý, bởi vì chỉ cần em chết, mọi thứ này đều chưa phá tự vỡ, anh luôn ra tay từ nguồn gốc vấn đề. À, thì ra là thế, thì ra là thế!”
“Em phạm vào ngu ngốc, em đoán được, nhưng em không tin, mấy ngày nay anh đối với em lúc gần lúc xa, anh dẫn em đi học viện quân sự, nhớ lại quá khứ, em cắn câu rồi, em cho rằng là thật, anh có tình em có ý, nhưng, đều là truyện cười, mẹ nó, em tự mình đa tình hả? Em cho rằng dùng sự buông tha cho cô ấy tới uy hiếp anh quay về bên cạnh em, đủ rồi. Không ngờ, anh là muốn nhỏ cỏ tận gốc! Để một người phụ nữ không bị tổn thương, giết bạn gái cũ, anh làm thật tuyệt tình! Thế giới vô tình còn không bằng anh nữa, em thất vọng rồi, A Trầm.....vốn dĩ vụ án công trường em giữ lại một tay, vẫn là không muốn hãm hại anh vào đại nạn, vốn dĩ Vân Khanh kia, em có suy nghĩ ngừng công kích, nhưng anh, hahaha, lén đưa cô ấy ra nước ngoài?”
“Trong khi để cô ấy cao chạy xa bay thì lại lấy mạng em, nửa đời sau của cô ấy thật đúng là không lo không nghĩ, được anh nâng trong lòng bàn tay, máy móc tính toán cũng không chê vào đâu được như anh, nhưng ---- vẫn là có khe hở, trời cũng giúp em!” Thiên Dạ cười điên cuồng, đưa tay lên ấn vào tai.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm chợt tối sầm xuống, sao cô ta lại biết Vân Khanh ra nước ngoài.
Anh đột nhiên bước tới, chộp lấy tai cô ta.
Thiên Dạ cười châm chọc, “Không phải anh cũng đeo nút tín hiệu sao? Thế nào, anh không biết Vân Khanh xảy ra chuyện sao?”
Mặt Lục Mặc Trầm hơi chấn động, dữ tợn tàn bạo nghiêng đầu.
Trên nóc nhà, Quý Tư Thần nhìn thấy động tác này của anh, giọng nói thô đục, “Cô ấy nửa đường bị sốc dị ứng rời khỏi máy bay, bị bắt cóc đi rồi, A Quan đang tìm kiếm khẩn cấp.”
Lục Mặc Trầm sao cũng không đoán được, cô sẽ tỉnh lại, sao cô lại tỉnh lại chứ!
“Không cần tìm, Cố Trạm Vũ đã trói cô ấy tới một nơi các người không tìm thấy, em không ngờ trong lúc vô tình Cố Trạm Vũ lại giúp em một chuyện lớn như vậy! Haha....” Thiên Dạ cười phát điên, nhấn nút máy trợ thính, “Cố Trạm Vũ, bên kia tiến hành tới bước nào rồi? Đại sư tỷ đến đúng thời gian đã định chưa?”
“Cô muốn làm gì!” Trong lòng Lục Mặc Trầm dâng lên một dự cảm không tốt, bước rộng tới đá vào người Thiên Dạ.
Hai người đọ sức, anh cướp nút tín hiệu của cô ta, Thiên Dạ cười khổ, “A Trầm, anh muốn giết em, trời cũng không dung đâu! Cho nên cho dù em chết, em cũng phải khiến Vân Khanh trả cái giá ngang với việc đau đớn muốn chết mà không được!”
“Cô không còn, cô ấy không khôi phục được trí nhớ,” Khuôn mặt Lục Mặc Trầm bình tĩnh, cầm ống tiêm tiêm vào cổ cô ta, “Cho nên cô lập tức chết!”
“Thật không! Dường như anh có hiểu lầm, em đã từng nói, năm đó là chính tay em thôi miên cho cô ấy sao? Không phải, cô ấy gặp em, em cũng từng ngược cô ấy, cô ấy vô cùng sợ hãi em, không thể nào bị em thôi miên, nhưng không ảnh hưởng cao thủ chuyên nghiệp khác bên cạnh em, cho nên bây giờ khôi phục trí nhớ, thực ra là không cần em. Bí mật này, có phải che giấu rất sâu không? Bây giờ Vân Khanh đã bị bắt giam, Cố Trạm Vũ trông mong ngày này không biết trông mong bao lâu rồi, chỉ cần cô ấy uống thuốc gây ảo giác đặc biệt của em, thôi miên chiều sâu rất dễ dàng....”
“Cô ấy ở đâu?” Lục Mặc Trầm không biết thật giả, nhưng tinh thần đã rối bời, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, “Cô ấy ở đâu?!”
Tay Thiên Dạ sắp bị anh vặn gãy, cười khẩy haha, “Anh giết em, cô ấy ở đâu anh vĩnh viễn không biết. Họ đã truyền tới tín hiệu, hình ảnh hiện trường, không bằng anh nhìn xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.