Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 649: .3: Cô Ấy Không Rời Khỏi Biệt Thự Nhà Họ Cố (3)
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Đáy mắt Cố Trạm Vũ hiện lên vẻ bi thương, lắc đầu, cố chấp kiên quyết lẩm bẩm nói: “Anh sẽ không giao em cho bất kỳ một người nào, anh nói rồi, nửa đời sau anh muốn ở bên cạnh em. Bằng không thì toàn bộ những gì anh làm có ý nghĩa gì chứ? Anh không muốn tổn thương em, em khôi phục ký ức đau khổ như thế anh cũng rất đau khổ, nhưng mà anh chỉ muốn chúng ta trở lại như lúc trước, hiện tại em đã biết rõ mọi thứ, hẳn là em rất hận anh ta, là anh ta đã khiến chúng ta lỡ mất 6 năm, lúc ấy em một lòng muốn về nước kết hôn với anh, là kết hôn với anh! Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chúng ta đã là một gia đình ba người, bốn người, năm người hạnh phúc…..”
Vẻ mặt Vân Khanh đờ đẫn, một năm kia cô đã dựa vào ảo tưởng sẽ hạnh phúc cùng Cố Trạm Vũ để chống đỡ.
Thế nhưng thời gian trôi qua, sao có thể quay trở lại?
Giờ đây cô rất mỏi mệt, rất lạnh nhạt, không thừa nhận được sự mong đợi của bất kỳ một người nào.
Cô lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên TV ở dưới lầu phát ra âm thanh rất lớn, là do người giúp việc trong lúc vô ý đổi kênh, chưa kịp điều chỉnh âm lượng.
Vốn cũng không định nghe, nhưng nội dung mà phóng viên nói lại thu hút lỗ tai của mọi người!
“Chuỗi bất ngờ không đoán trước được này thật là khiến người ta trở tay không kịp! Trước đó là sự liên hợp kháng án của người nhà các nhân viên phục vụ, sau đó là chứng nhận chuẩn đoán sáu năm trước Chủ tịch Thịnh Thế bị nhân cách phân liệt, về việc sáu năm trước anh ta lưu lạc ở Mỹ, lăn lộn trong giới chợ đen, tham dự không ít cuộc bạo hành tàn khốc, bao gồm cả bắt nhốt người phi pháp, trước mắt cảnh sát đang liên hệ với đại sứ quán Mỹ. Tuy nhiên có thể liên tưởng đến việc 4 nhân viên phục vụ bị chết do đổ bê tông, việc này ở khía cạnh phạm tội học được xem là giết chóc nghiêm trọng, nghe nói Chủ tịch Thịnh Thế có nhân cách thứ hai, chuẩn đoán bệnh cho thấy biểu hiện tương đối tàn bạo, thuộc loại hình nhân cách phản xã hội, điều này đã phản bác lại vụ án công trường kéo dài một tháng nay, Chủ tịch Thịnh Thế không có động cơ gây án, loại hình nhân cách phản xã hội muốn giết người, căn bản là không cần động cơ! Mấy ngày trước, Chủ tịch Thịnh Thế bị bệnh nặng hôn mê….”
Cố Trạm Vũ đột nhiên nhìn về phía Vân Khanh, quát lên với dưới lầu: “Chuyện gì thế này? Tắt TV!”
Người giúp việc hoảng sợ, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, không ấn được điều khiển từ xa.
Cố Trạm Vũ chạy nhanh xuống lầu, chân dài sải bước lớn, lập tức rút nguồn điện ra, trái tim của anh ta hơi trầm xuống, xoay người lại cấp tốc đi lên lầu, sợ cô nghe được tin tức Lục Mặc Trầm sẽ xảy ra chuyện gì đó: “Khanh Khanh?”
Vân Khanh đứng ở nơi đó, sững sờ hồi lâu, sau đó ánh mắt mới khôi phục lại, cô đáp lại một tiếng.
Hầu kết Cố Trạm Vũ buông lỏng, cầm lấy vả vai cô, rũ mắt: “Không có chuyện gì, chúng ta trở về phòng thôi.”
Vân Khanh gật đầu, dáng vẻ không có gì thay đổi, không nói gì.
Cố Trạm Vũ lại quan sát cô một lúc, xác nhận cô không có biểu hiện gì khác thường, tin tức vừa rồi chỉ lướt qua, cô phản ứng chậm, có thể là cũng không nghe thấy gì.
Cố Trạm Vũ phỏng đoán trong lòng, sau đó mới lấy điện thoại đang không rừng reo ra, đi ra ngoài nghe máy.
Sau đó, Vân Khanh nghe được anh ta xuống lầu, có bác sĩ đi vào thay thuốc cho cô.
Nhưng bên ngoài biệt thự không có tiếng xe rời đi, thay vào đó, một lúc sau lại có tiếng động cơ càng lúc càng đến gần, có người lái xe đi vào.
Vân Khanh được y tá đỡ nằm xuống, đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Y tá cẩn thận nhẹ nhàng lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, toàn bộ biệt thự đều vô cùng yên lặng, bởi vì Lục Nhu Hi không có ở đây.
Vân Khanh không ngủ được, đã mười ngày cô không ngủ.
Suy nghĩ mông lung, đầu óc vô cùng mệt mỏi, nhưng thính giác và cảm giác lại càng trở nên mẫn cảm, có khách đến phòng khách ở lầu dưới, có tiếng nói chuyện.
Có thể dễ dàng nhận ra được giọng nói của Cố Trạm Vũ, còn có giọng nói của một người khác…… là đàn ông.
Vân Khanh nghe vài câu, ước chừng đã nhận ra là ai, là Giang Thành Vũ!
Vẻ mặt Vân Khanh đờ đẫn, một năm kia cô đã dựa vào ảo tưởng sẽ hạnh phúc cùng Cố Trạm Vũ để chống đỡ.
Thế nhưng thời gian trôi qua, sao có thể quay trở lại?
Giờ đây cô rất mỏi mệt, rất lạnh nhạt, không thừa nhận được sự mong đợi của bất kỳ một người nào.
Cô lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên TV ở dưới lầu phát ra âm thanh rất lớn, là do người giúp việc trong lúc vô ý đổi kênh, chưa kịp điều chỉnh âm lượng.
Vốn cũng không định nghe, nhưng nội dung mà phóng viên nói lại thu hút lỗ tai của mọi người!
“Chuỗi bất ngờ không đoán trước được này thật là khiến người ta trở tay không kịp! Trước đó là sự liên hợp kháng án của người nhà các nhân viên phục vụ, sau đó là chứng nhận chuẩn đoán sáu năm trước Chủ tịch Thịnh Thế bị nhân cách phân liệt, về việc sáu năm trước anh ta lưu lạc ở Mỹ, lăn lộn trong giới chợ đen, tham dự không ít cuộc bạo hành tàn khốc, bao gồm cả bắt nhốt người phi pháp, trước mắt cảnh sát đang liên hệ với đại sứ quán Mỹ. Tuy nhiên có thể liên tưởng đến việc 4 nhân viên phục vụ bị chết do đổ bê tông, việc này ở khía cạnh phạm tội học được xem là giết chóc nghiêm trọng, nghe nói Chủ tịch Thịnh Thế có nhân cách thứ hai, chuẩn đoán bệnh cho thấy biểu hiện tương đối tàn bạo, thuộc loại hình nhân cách phản xã hội, điều này đã phản bác lại vụ án công trường kéo dài một tháng nay, Chủ tịch Thịnh Thế không có động cơ gây án, loại hình nhân cách phản xã hội muốn giết người, căn bản là không cần động cơ! Mấy ngày trước, Chủ tịch Thịnh Thế bị bệnh nặng hôn mê….”
Cố Trạm Vũ đột nhiên nhìn về phía Vân Khanh, quát lên với dưới lầu: “Chuyện gì thế này? Tắt TV!”
Người giúp việc hoảng sợ, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, không ấn được điều khiển từ xa.
Cố Trạm Vũ chạy nhanh xuống lầu, chân dài sải bước lớn, lập tức rút nguồn điện ra, trái tim của anh ta hơi trầm xuống, xoay người lại cấp tốc đi lên lầu, sợ cô nghe được tin tức Lục Mặc Trầm sẽ xảy ra chuyện gì đó: “Khanh Khanh?”
Vân Khanh đứng ở nơi đó, sững sờ hồi lâu, sau đó ánh mắt mới khôi phục lại, cô đáp lại một tiếng.
Hầu kết Cố Trạm Vũ buông lỏng, cầm lấy vả vai cô, rũ mắt: “Không có chuyện gì, chúng ta trở về phòng thôi.”
Vân Khanh gật đầu, dáng vẻ không có gì thay đổi, không nói gì.
Cố Trạm Vũ lại quan sát cô một lúc, xác nhận cô không có biểu hiện gì khác thường, tin tức vừa rồi chỉ lướt qua, cô phản ứng chậm, có thể là cũng không nghe thấy gì.
Cố Trạm Vũ phỏng đoán trong lòng, sau đó mới lấy điện thoại đang không rừng reo ra, đi ra ngoài nghe máy.
Sau đó, Vân Khanh nghe được anh ta xuống lầu, có bác sĩ đi vào thay thuốc cho cô.
Nhưng bên ngoài biệt thự không có tiếng xe rời đi, thay vào đó, một lúc sau lại có tiếng động cơ càng lúc càng đến gần, có người lái xe đi vào.
Vân Khanh được y tá đỡ nằm xuống, đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Y tá cẩn thận nhẹ nhàng lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, toàn bộ biệt thự đều vô cùng yên lặng, bởi vì Lục Nhu Hi không có ở đây.
Vân Khanh không ngủ được, đã mười ngày cô không ngủ.
Suy nghĩ mông lung, đầu óc vô cùng mệt mỏi, nhưng thính giác và cảm giác lại càng trở nên mẫn cảm, có khách đến phòng khách ở lầu dưới, có tiếng nói chuyện.
Có thể dễ dàng nhận ra được giọng nói của Cố Trạm Vũ, còn có giọng nói của một người khác…… là đàn ông.
Vân Khanh nghe vài câu, ước chừng đã nhận ra là ai, là Giang Thành Vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.