Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 710: .3: Mặc Trầm, Cô Ấy Có Thai Rồi
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Phòng cấp cứu của bệnh viện tuyến 2.
Bác sỹ nhanh chóng xử lý thức ăn đang mắc ở khí quản của cô, đưa dưỡng khí vào, lại làm kiểm tra não bộ, có hình ảnh não úng thủy nhẹ.
Vân Khanh bị chuyển đến phòng bệnh nhân, đây là bệnh viện có cổ phần của nhà Họ Cố,Cố Trạm vũ trực tiếp yêu cầu một phòng bệnh đơn cao cấp.
Trong phòng bệnh,đối với việc não úng thủy Bác sỹ yêu cầu dùng thuốc để chữa trị.
Cố Trạm Vũ mặt lạnh như băng đứng bên cạnh giường bệnh, thở dài cắt lời, “ Bác sỹ, cô ấy bây giờ không tiện dùng thuốc.”
Cố Trạm Vũ không thể nói ra được việc cô đang mang thai, vốn dĩ là phải giấu đi không nói ra, nhưng cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Nhưng hiện tại,đứa trẻ chính là điều kiện duy nhất để không chế cô sống tiếp.
Đứa trẻ này, phải được bảo vệ.Cố Trạm Vũ nắm chặt bàn tay lại.
Bác sỹ não khoa hơi ngưng lại, lập tức hiểu ra được điều gì đó, “ Có cấn xắp xếp một cuộc kiểm tra phụ khoa không?”
Cố Trạm Vũ liếc mắt nhìn người đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, “ Ừ, tìm một bác sỹ thân quen ấy, lấy máu nhẹ nhàng thôi, đừng làm cô ấy đau.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào giả băng màu trắng đang quấn trên cổ cô, cổ của cô vừa đẹp vừa mềm mại như vậy, chỉ cần bọn họ phát hiện muộn một chút thôi, thì cái dây lưng đó nhất định là lấy mạng của cô luôn rồi!
Vân Khanh hôn mê đến chiều ngày thứ hai thì tỉnh dậy!
Cố Trạm Vũ râu vẫn còn chưa cạo, đứng canh ở bên ngoài cửa không đi đâu, anh ta đứng với một vài người cảnh sát.
Căn phòng bệnh này không được vào.
Cố Trạm Vũ nằm ở phòng bệnh cách phòng này 3 phòng, giả làm người bệnh nằm viện, luôn luôn chú ý động tĩnh bên trong căn phòng.
Trong phòng bệnh, Cố Trạm Vũ đợi cô tỉnh lại hoàn toàn, đi đến bên cạnh giường từ từ nới lỏng mặt nạ thở ra cho cô, môi cô tím cả lại, mặt anh ta lạnh lùng vô tình, “ Cổ họng và đầu còn hơi đau, bởi vì không thể để em uống thuốc, tờ đơn kiểm tra này, giấy trắng mực đen, em tự xem đi.”
Anh ta mở tờ danh sách đỏ tím ra cho cô xem, đưa lại trước mắt cô.
Ánh mắt Vân Khanh khẽ nhúc nhích, cô là bác sỹ, cô nhìn hiểu, lập tức nhìn luôn kết quả, có thai hơn 5 tuần.
5 tuần, 35 ngày trước….đó là lần bị đưa ra nước ngoài.
Cô khẽ nhắm mắt lại, không có bất cứ một biểu hiện gì, Cố Trạm Vũ hỏi, “ Đã có kết luận kiểm tra, còn không tin?”
Vân Khanh từ từ lắc đầu, cô tin.
Tay, vô ý thức đặt nhẹ lên bụng, cô không biết đó là loại cảm xúc gì, nên có loại cảm xúc gì bây giờ, mệt mỏi chán nản hay là phức tạp khó hiểu.
“ Anh phát hiện ra từ khi nào?”
Cố Trạm Vũ cúi mặt, “ Lần trước em bị kích động phải vào viện, bác sỹ không kiểm tra toàn bộ, sau khi bắt mạch cho em, một bác sỹ lớn tuổi đoán ra, lén nói cho anh, đại loại cho rằng đó là con của anh…..để anh đưa em đi kiểm tra, nhưng anh không có, lập tức để em nhập viện luôn.”
Vân Khanh nhìn lên trần nhà vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười đau khổ, “ Tại sao lại nói với tôi vào ngay lúc này cơ chứ?”
“ Em suýt chút nữa thôi là đã làm chuyện dại dột rồi! Anh sẽ nói tất cả những gì có thể cứu được em, anh không quan tâm bất cứ thứ gì cả! Ngay cả khi đó là con của anh ta và em…..” Cố Trạm Vũ nghiêng người, cúi xuống nhìn cô, “ Anh cũng có thể chăm sóc cho đứa bé đến lúc nó sinh ra, chỉ cần em sống, không có gì quan trọng bằng em cả, không có gì mà anh không thể nắm bắt được, chuyện đã như này rồi.Em không muốn sống nữa vì quá mệt mỏi, vì nơi đây đã khiến cho em đau khổ quá nhiều, anh đưa em đi nhé, có được không?”
Vân Khanh hơi giật mình nhìn anh ta, ánh mắt không có gì thay đổi cả.
Cô không nói gì, tay vẫn đang cầm tờ kết quả kiểm tra có thai, mồ hôi tay tuôn ra làm nhòe đi hết chữ trên tờ kết quả, cô vò nát tờ giấy.
Cô ném nó vào thùng rác.
Hơn 4 giờ,Vân Khanh được người phục vụ dìu đi nhà vệ sinh.
Trên đường quay lại phòng bệnh, có ba người cảnh sát đi đằng sau bảo vệ, còn có cả Cố Trạm Vũ đi theo, ánh mắt của Vân Khanh đột nhiên chú ý đến một phòng bệnh, có những ánh mắt đang liếc nhìn, một hính bóng của một người đàn ông cường tráng, trong phòng còn có vài người đàn ông nữa, cô cúi mặt xuống né tránh.
Cô hơi giật mình, từ từ tránh né ánh nhìn.
Quay lại phòng bệnh, cô đợi đến khi Cố Trạm Vũ quay lại.
Cố TrạmVũ đi từ phòng làm việc của Bác sỹ đi ra, đi vào phòng bệnh, Vân Khanh bảo bảo vệ đóng cửa lại, Vân Khanh nhíu mày lại, hỏi Cố Trạm Vũ, “ Người kiểm tra cho tôi, là ai vậy? Có bí mật không?”
Bác sỹ nhanh chóng xử lý thức ăn đang mắc ở khí quản của cô, đưa dưỡng khí vào, lại làm kiểm tra não bộ, có hình ảnh não úng thủy nhẹ.
Vân Khanh bị chuyển đến phòng bệnh nhân, đây là bệnh viện có cổ phần của nhà Họ Cố,Cố Trạm vũ trực tiếp yêu cầu một phòng bệnh đơn cao cấp.
Trong phòng bệnh,đối với việc não úng thủy Bác sỹ yêu cầu dùng thuốc để chữa trị.
Cố Trạm Vũ mặt lạnh như băng đứng bên cạnh giường bệnh, thở dài cắt lời, “ Bác sỹ, cô ấy bây giờ không tiện dùng thuốc.”
Cố Trạm Vũ không thể nói ra được việc cô đang mang thai, vốn dĩ là phải giấu đi không nói ra, nhưng cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Nhưng hiện tại,đứa trẻ chính là điều kiện duy nhất để không chế cô sống tiếp.
Đứa trẻ này, phải được bảo vệ.Cố Trạm Vũ nắm chặt bàn tay lại.
Bác sỹ não khoa hơi ngưng lại, lập tức hiểu ra được điều gì đó, “ Có cấn xắp xếp một cuộc kiểm tra phụ khoa không?”
Cố Trạm Vũ liếc mắt nhìn người đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, “ Ừ, tìm một bác sỹ thân quen ấy, lấy máu nhẹ nhàng thôi, đừng làm cô ấy đau.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào giả băng màu trắng đang quấn trên cổ cô, cổ của cô vừa đẹp vừa mềm mại như vậy, chỉ cần bọn họ phát hiện muộn một chút thôi, thì cái dây lưng đó nhất định là lấy mạng của cô luôn rồi!
Vân Khanh hôn mê đến chiều ngày thứ hai thì tỉnh dậy!
Cố Trạm Vũ râu vẫn còn chưa cạo, đứng canh ở bên ngoài cửa không đi đâu, anh ta đứng với một vài người cảnh sát.
Căn phòng bệnh này không được vào.
Cố Trạm Vũ nằm ở phòng bệnh cách phòng này 3 phòng, giả làm người bệnh nằm viện, luôn luôn chú ý động tĩnh bên trong căn phòng.
Trong phòng bệnh, Cố Trạm Vũ đợi cô tỉnh lại hoàn toàn, đi đến bên cạnh giường từ từ nới lỏng mặt nạ thở ra cho cô, môi cô tím cả lại, mặt anh ta lạnh lùng vô tình, “ Cổ họng và đầu còn hơi đau, bởi vì không thể để em uống thuốc, tờ đơn kiểm tra này, giấy trắng mực đen, em tự xem đi.”
Anh ta mở tờ danh sách đỏ tím ra cho cô xem, đưa lại trước mắt cô.
Ánh mắt Vân Khanh khẽ nhúc nhích, cô là bác sỹ, cô nhìn hiểu, lập tức nhìn luôn kết quả, có thai hơn 5 tuần.
5 tuần, 35 ngày trước….đó là lần bị đưa ra nước ngoài.
Cô khẽ nhắm mắt lại, không có bất cứ một biểu hiện gì, Cố Trạm Vũ hỏi, “ Đã có kết luận kiểm tra, còn không tin?”
Vân Khanh từ từ lắc đầu, cô tin.
Tay, vô ý thức đặt nhẹ lên bụng, cô không biết đó là loại cảm xúc gì, nên có loại cảm xúc gì bây giờ, mệt mỏi chán nản hay là phức tạp khó hiểu.
“ Anh phát hiện ra từ khi nào?”
Cố Trạm Vũ cúi mặt, “ Lần trước em bị kích động phải vào viện, bác sỹ không kiểm tra toàn bộ, sau khi bắt mạch cho em, một bác sỹ lớn tuổi đoán ra, lén nói cho anh, đại loại cho rằng đó là con của anh…..để anh đưa em đi kiểm tra, nhưng anh không có, lập tức để em nhập viện luôn.”
Vân Khanh nhìn lên trần nhà vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười đau khổ, “ Tại sao lại nói với tôi vào ngay lúc này cơ chứ?”
“ Em suýt chút nữa thôi là đã làm chuyện dại dột rồi! Anh sẽ nói tất cả những gì có thể cứu được em, anh không quan tâm bất cứ thứ gì cả! Ngay cả khi đó là con của anh ta và em…..” Cố Trạm Vũ nghiêng người, cúi xuống nhìn cô, “ Anh cũng có thể chăm sóc cho đứa bé đến lúc nó sinh ra, chỉ cần em sống, không có gì quan trọng bằng em cả, không có gì mà anh không thể nắm bắt được, chuyện đã như này rồi.Em không muốn sống nữa vì quá mệt mỏi, vì nơi đây đã khiến cho em đau khổ quá nhiều, anh đưa em đi nhé, có được không?”
Vân Khanh hơi giật mình nhìn anh ta, ánh mắt không có gì thay đổi cả.
Cô không nói gì, tay vẫn đang cầm tờ kết quả kiểm tra có thai, mồ hôi tay tuôn ra làm nhòe đi hết chữ trên tờ kết quả, cô vò nát tờ giấy.
Cô ném nó vào thùng rác.
Hơn 4 giờ,Vân Khanh được người phục vụ dìu đi nhà vệ sinh.
Trên đường quay lại phòng bệnh, có ba người cảnh sát đi đằng sau bảo vệ, còn có cả Cố Trạm Vũ đi theo, ánh mắt của Vân Khanh đột nhiên chú ý đến một phòng bệnh, có những ánh mắt đang liếc nhìn, một hính bóng của một người đàn ông cường tráng, trong phòng còn có vài người đàn ông nữa, cô cúi mặt xuống né tránh.
Cô hơi giật mình, từ từ tránh né ánh nhìn.
Quay lại phòng bệnh, cô đợi đến khi Cố Trạm Vũ quay lại.
Cố TrạmVũ đi từ phòng làm việc của Bác sỹ đi ra, đi vào phòng bệnh, Vân Khanh bảo bảo vệ đóng cửa lại, Vân Khanh nhíu mày lại, hỏi Cố Trạm Vũ, “ Người kiểm tra cho tôi, là ai vậy? Có bí mật không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.