Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 483: .3: Sự Thật Về 6 Năm Trước
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Cô ta từ từ giương nụ cười: “Thật sự muốn tìm lại sao? Muốn có lời giải thích cho cô gái đáng yêu của anh sao? Sức quyến rũ của cô ta đúng là không tệ. Trước đây anh không dịu dàng và tình cảm như vậy. Tuy nhiên, em không có chạm vào anh. Anh lúc đó thì em không chạm vào được. Còn về việc tại sao anh không còn trí nhớ thì chi bằng hỏi anh em bên cạnh anh, ví dụ như cái tên họ Tần …… gì đó.”
A Luật?
Đáy mắt của Lục Mặc Trầm từ từ đông cứng.
Anh mất trí nhớ thì có liên quan đến A Luật?
A Luật …... Có lần A Luật nói anh ta giấu anh một chuyện.
“Dáng vẻ anh cau mày suy nghĩ vẫn rất đẹp trai. Anh không già đi chút nào. Anh vẫn là dáng vẻ đó trong lòng em. A Trầm, mấy năm nay anh không chút tin tức. Người đàn ông như anh chỉ thích hợp với em. Lợi dụng người phụ nữ khác, làm sao em có thể nhường được.”
Lục Mặc Trầm chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Bàn tay mảnh khảnh hơi thô ráp của người phụ nữ nắm chặt tay anh, chân dài ôm lấy eo anh rồi cười nói: “Nghe nói bây giờ anh mới có phản ứng với cô ta, vậy để em phá bỏ thần thoại đó được không?”
Lục Mặc Trầm hất chân cô ta ra.
Cô ta dùng tay trái của mình định cướp con dao đi.
Anh nheo mắt cười lạnh, xoay hai tay nắm chặt, lưỡi dao cứa vào xương quai xanh của cô ta.
Vẻ mặt Thiên Dạ hơi lạnh, cô ta chế nhạo: “Em biết, nếu anh ghét em, anh sẽ không nỡ giết em.”
“Vậy sao?.” Anh nhành nhạt nói.
Sau đó, bàn tay đó vuốt xuống và dùng lực đâm mạnh, và khi cô ta thật sự không ngờ tới, con dao găm đã xuyên qua một inch từ xương quai xanh của cô ta.
Máu phun trên áo choàng tắm của anh, trên mặt cô ta.
Thiên Dạ nghẹt thở và kêu lên một tiếng, cô ta không cảm thấy đau trong một thời gian ngắn, tay nắm chặt con dao găm đã cứa vào một nửa trong tay và nhìn anh, cô ta không tin.
Lục Mặc Trầm nhìn cô ta trượt xuống đất, trên mặt không chút biểu cảm, mắt anh tối sầm.
Cô ta chậm rãi cười với anh: “Đôi mắt anh có vẻ đau xót, em nhìn thấy được.”
Quý Tư Thần bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền cùng nhóm người xông vào, nghe được lời này thì anh ta không khỏi tức giận: “Cô là người điên, cô cũng coi lão nhị của chúng tôi là kẻ điên sao? Đồ thần kinh, lấy đâu ra tự tin, cho rằng anh ấy bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng còn có cô hả? Tôi nói cho cô biết, Vân Khanh dễ thương hơn cô nhiều.”
“Tên ngốc không biết cái gì hết, bóp chết cô ta dễ như trở bàn tay.” Thiên Dạ khinh bỉ chế nhạo.
Lục Mặc Trầm trên tay đầy máu, chậm rãi xoay người, vẻ mặt lạnh không chút biểu cảm: “Tư Thần, mau bắt lấy cô ta.”
“E là anh không bắt được em đâu.” Thiên Dạ mỉm cười, cô ta thổi còi. Ngay lập tức, một vài người áo đen quần đen cầm súng từ bên ngoài xông vào.
Quý Tư Thần khinh thường cầm lấy khẩu súng, kề vào đầu Thiên Dạ: “Muốn cứu cô, kêu bọn họ vào xem. Xem tốc độ mất máu của cô nhanh, hay là tốc độ bọn họ chết nhanh.”
Thiên Dạ đè con dao găm trên ngực, nhìn chằm chằm Lục Mặc Trầm, rồi từ từ nhếch môi: “Hay là nhờ chủ tịch Lục gọi cho chủ tịch Giang, Giang Thành Vũ, hỏi tôi từ Mỹ đến với thân phận gì. Mưu sát nhân viên đại sứ quán, một chỉ huy quân sự, một tổng thống đa quốc gia, e là phải chịu tội.”
Quý Tư Thần đanh mặt lại, sắc mặt tái nhợt, một báng súng găm vào đầu cô.
Đôi mắt của Thiên Dạ trở nên tối sầm và đôi mắt hung ác, nhưng cuối cùng cô ta không thể địch lại và ngất xỉu bất tỉnh.
Quý Tư Thần tiến lên vài bước, đi ra khỏi cửa, giải quyết đám thuộc hạ của Thiên Dạ. Sau đó đuổi theo Lục Mặc Trầm, đám người đã biến mất.
Quý Tư Thần hơi lo lắng.
Anh ta là kiểu người có vẻ ngoài điềm tĩnh và không có gì bất thường cả.
Giọt sương ở Dự Viên trong buổi sáng sớm.
Bát ca tờ mơ sáng đã biết tự mình mở cửa sân thượng, nhảy ra ngoài và vui đùa trên bãi cỏ.
7 giờ rưỡi, a thẩm từ một siêu thị tươi sống ở đằng xa để mua rau về, bàng hoàng tiến lại gần thì thấy chiếc Bentley của anh đang đậu trước cửa biệt thự.
Bình thường không có đậu theo chiều ngang.
A thẩm nhanh chóng bước tới, dựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng gõ một cái: “Ông chủ? Ông chủ …….”
Không có ai bên trong.
A thẩm nhìn quanh, quay ngươi lên bậc thềm thì phát hiện cửa lớn của phòng khách không đóng.
Ông chủ về rồi, vệ sĩ ở cửa cũng đi hết, đêm qua đúng là lo lắng thật, không ra vào gì được.
A thẩm thả lỏng thần sắc, vừa cười vừa đi vào thì nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ráo đứng trên thang lầu.
Trước mặt anh, hai đứa bé đang mặc đồ ngủ, một tay dụi mắt, còn đang bối rối, hình như đã bị đánh thức.
A Luật?
Đáy mắt của Lục Mặc Trầm từ từ đông cứng.
Anh mất trí nhớ thì có liên quan đến A Luật?
A Luật …... Có lần A Luật nói anh ta giấu anh một chuyện.
“Dáng vẻ anh cau mày suy nghĩ vẫn rất đẹp trai. Anh không già đi chút nào. Anh vẫn là dáng vẻ đó trong lòng em. A Trầm, mấy năm nay anh không chút tin tức. Người đàn ông như anh chỉ thích hợp với em. Lợi dụng người phụ nữ khác, làm sao em có thể nhường được.”
Lục Mặc Trầm chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Bàn tay mảnh khảnh hơi thô ráp của người phụ nữ nắm chặt tay anh, chân dài ôm lấy eo anh rồi cười nói: “Nghe nói bây giờ anh mới có phản ứng với cô ta, vậy để em phá bỏ thần thoại đó được không?”
Lục Mặc Trầm hất chân cô ta ra.
Cô ta dùng tay trái của mình định cướp con dao đi.
Anh nheo mắt cười lạnh, xoay hai tay nắm chặt, lưỡi dao cứa vào xương quai xanh của cô ta.
Vẻ mặt Thiên Dạ hơi lạnh, cô ta chế nhạo: “Em biết, nếu anh ghét em, anh sẽ không nỡ giết em.”
“Vậy sao?.” Anh nhành nhạt nói.
Sau đó, bàn tay đó vuốt xuống và dùng lực đâm mạnh, và khi cô ta thật sự không ngờ tới, con dao găm đã xuyên qua một inch từ xương quai xanh của cô ta.
Máu phun trên áo choàng tắm của anh, trên mặt cô ta.
Thiên Dạ nghẹt thở và kêu lên một tiếng, cô ta không cảm thấy đau trong một thời gian ngắn, tay nắm chặt con dao găm đã cứa vào một nửa trong tay và nhìn anh, cô ta không tin.
Lục Mặc Trầm nhìn cô ta trượt xuống đất, trên mặt không chút biểu cảm, mắt anh tối sầm.
Cô ta chậm rãi cười với anh: “Đôi mắt anh có vẻ đau xót, em nhìn thấy được.”
Quý Tư Thần bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền cùng nhóm người xông vào, nghe được lời này thì anh ta không khỏi tức giận: “Cô là người điên, cô cũng coi lão nhị của chúng tôi là kẻ điên sao? Đồ thần kinh, lấy đâu ra tự tin, cho rằng anh ấy bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng còn có cô hả? Tôi nói cho cô biết, Vân Khanh dễ thương hơn cô nhiều.”
“Tên ngốc không biết cái gì hết, bóp chết cô ta dễ như trở bàn tay.” Thiên Dạ khinh bỉ chế nhạo.
Lục Mặc Trầm trên tay đầy máu, chậm rãi xoay người, vẻ mặt lạnh không chút biểu cảm: “Tư Thần, mau bắt lấy cô ta.”
“E là anh không bắt được em đâu.” Thiên Dạ mỉm cười, cô ta thổi còi. Ngay lập tức, một vài người áo đen quần đen cầm súng từ bên ngoài xông vào.
Quý Tư Thần khinh thường cầm lấy khẩu súng, kề vào đầu Thiên Dạ: “Muốn cứu cô, kêu bọn họ vào xem. Xem tốc độ mất máu của cô nhanh, hay là tốc độ bọn họ chết nhanh.”
Thiên Dạ đè con dao găm trên ngực, nhìn chằm chằm Lục Mặc Trầm, rồi từ từ nhếch môi: “Hay là nhờ chủ tịch Lục gọi cho chủ tịch Giang, Giang Thành Vũ, hỏi tôi từ Mỹ đến với thân phận gì. Mưu sát nhân viên đại sứ quán, một chỉ huy quân sự, một tổng thống đa quốc gia, e là phải chịu tội.”
Quý Tư Thần đanh mặt lại, sắc mặt tái nhợt, một báng súng găm vào đầu cô.
Đôi mắt của Thiên Dạ trở nên tối sầm và đôi mắt hung ác, nhưng cuối cùng cô ta không thể địch lại và ngất xỉu bất tỉnh.
Quý Tư Thần tiến lên vài bước, đi ra khỏi cửa, giải quyết đám thuộc hạ của Thiên Dạ. Sau đó đuổi theo Lục Mặc Trầm, đám người đã biến mất.
Quý Tư Thần hơi lo lắng.
Anh ta là kiểu người có vẻ ngoài điềm tĩnh và không có gì bất thường cả.
Giọt sương ở Dự Viên trong buổi sáng sớm.
Bát ca tờ mơ sáng đã biết tự mình mở cửa sân thượng, nhảy ra ngoài và vui đùa trên bãi cỏ.
7 giờ rưỡi, a thẩm từ một siêu thị tươi sống ở đằng xa để mua rau về, bàng hoàng tiến lại gần thì thấy chiếc Bentley của anh đang đậu trước cửa biệt thự.
Bình thường không có đậu theo chiều ngang.
A thẩm nhanh chóng bước tới, dựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng gõ một cái: “Ông chủ? Ông chủ …….”
Không có ai bên trong.
A thẩm nhìn quanh, quay ngươi lên bậc thềm thì phát hiện cửa lớn của phòng khách không đóng.
Ông chủ về rồi, vệ sĩ ở cửa cũng đi hết, đêm qua đúng là lo lắng thật, không ra vào gì được.
A thẩm thả lỏng thần sắc, vừa cười vừa đi vào thì nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ráo đứng trên thang lầu.
Trước mặt anh, hai đứa bé đang mặc đồ ngủ, một tay dụi mắt, còn đang bối rối, hình như đã bị đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.