Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 741: .3: Thiên Dạ Cười, Không Phải Anh Muốn Biết Sự Thật Sao
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Thiên Dạ mở bím tóc quấn quanh eo, vung lên không trung, đánh thẳng xuống cành cây kia, người đàn ông theo tiếng nhảy xuống đất, cô ta giơ súng bắn đuổi theo.
Hai người tới một đoạn đường trống trải, mười đặc công phía sau Thiên Dạ đứng thành một hàng, dung mạo cô ta sắc bén cười nhạo, “Anh thật sự một người một ngựa rồi, đối mặt chính là mười một đặc công, thế nào, anh định dùng bao lâu thời gian tiêu diệt chúng em?”
Lục Mặc Trầm phun lá thông trong miệng ra, giày quân đội chạm đất, “Tôi không chết, các người mới phải chết, chết từng người một.”
“Khẩu khí thật lớn!” M cười u ám.
Thiên Dạ lật ngược báng súng, dang hai tay ra, "Cũng không vội, đợi bé yêu của anh một chút, đại sư tỷ dẫn theo cô ấy đang trên đường trở về. Tối nay không phải anh và cô ấy chết thì chính là em mất mạng, chúng ta hãy cùng hồi tưởng và nhớ lại quá khứ, không phải anh muốn biết em chịu sự quản lý của ai, sau lưng em là ai, tại sao em phản bội anh, sự thật sáu năm trước rốt cuộc là như thế nào sao?"
Con ngươi Lục Mặc Trầm lạnh lùng sâu xa, vừa rồi cô ta nhắc tới trong tổ chức có quỷ, thông đồng với tổ chức cô ta bên kia.
Anh là muốn biết, rốt cuộc Thiên Dạ thuộc về ai.
Cô ta cũng nhắc tới, sáu năm trước thua bởi Vân Khanh, lượng tin tức này rất lớn.
Ngón tay thô to căng chặt của người đàn ông, buông lỏng báng súng, tư thế giơ lên giống như Thiên Dạ.
Thiên Dạ tới gần vài bước, cơ thể vẫn cao gầy, chỉ là không thể nhìn thấy diện mạo nữa, một con mắt được che bằng vải, cả người ăn mặc xinh đẹp, nhưng Quý Tư Thần nói, cô ta có rất nhiều vết thương.
Lục Mặc Trầm thấy cô ta bước đi với vai cong liền biết.
Cô ta dựa vào xe, cách anh ba bước xa, nâng cằm nhọn lên, đưa mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời đen, phát ra một tiếng cười khẩy giễu cợt, "Đoạn nghiệt duyên này của anh và em, nên nói thế nào đây."
"Tổ chức của em, cấp trên đứng đầu trực tiếp là một người phụ nữ, bà ta rất nhã nhặn, thuộc hạ của bà ta bắt một nhóm các cô gái như chúng em qua đó, bồi dưỡng từ nhỏ. Em cũng không biết gì, chỉ biết giết, 13 tuổi học đối nhân xử thế, 19 tuổi được đưa đến trường quân đội thành phố S, nhiệm vụ ban đầu của em là tiếp cận Quý Tư Thần, nhưng sau này em phát hiện, tiếp cận hai người là như nhau, bởi vì hai người đều biết bí mật quân sự cao nhất. Em thích anh, bị anh trêu chọc, cùng ở chỗ bí mật quân sự 2 năm, 25 tuổi, là bước ngoặt của em và anh, hành động bí mật kia, nhiệm vụ của các anh là bảo vệ tài liệu đưa tới nước A, nhiệm vụ của em là nửa đường ăn cắp giao cho cấp trên của em, nuôi quân sáu năm, chỉ vì việc này. Em tiêm thuốc thôi miên cho anh, thành công trộm được, nhưng em đang đấu tranh, là phản bội tổ chức của em để ở bên cạnh anh hay là phản bội anh tiếp tục nguyện trung thành với tổ chức, đồ trong tay anh mất đi, cha anh dựa vào nhiệm vụ lần này của anh thăng quan tiến chức, ông ta mất hết hi vọng, anh vĩnh viễn không biết, là ông ta vứt bỏ anh trước! Vạch tội quân hàm của anh với chính quyền trung ương để bảo vệ sự nghiệp quân sự và chính trị của bản thân không bị ảnh hưởng nhiều hơn, em muốn dẫn anh đi không muốn anh chết tại chỗ, lại bị người của cha anh cản đường, lăn xuống núi tuyết."
"Sau đó em được đồng bọn cứu lên, nộp tài liệu lên, trở về nghe ngóng, mới biết anh bị khai trừ quân tịch, bản thân bị thương nặng, ý chí hoàn toàn suy sụp."
"Nghe nói chị anh giới thiệu bạn gái cho anh, anh dẫn ra nước ngoài."
"Vất vả lắm em mới rời khỏi tổ chức của em, lén lút tới Mỹ, em biết anh hận em thấu xương, mẹ nó em không tủi thân?! Em biết anh xem trọng quân phục hơn mạng sống, em muốn nói tất cả những điều này cho anh biết, mặc dù ngay từ đầu em tiếp cận anh có mục đích, nhưng thích là thật, em là phản bội anh, nhưng không đẩy anh vào chỗ chết! Mỗi người đều làm việc cho cấp trên, là sự bất lực của những người như chúng ta! Nhưng anh điên cuồng tột cùng, vùi dập vào chợ đen, hoàn toàn hủy hoại chính mình, dần dần có điềm báo trước nhân cách phân liệt, em đã nghĩ em sẽ từ từ cứu vớt anh, nhưng Lục Mặc Trầm, tại sao anh chạm vào một cô gái sạch sẽ, liền có thể cứu vãn bản thân?! Đối với tình cảm của em, với anh mà nói là gì?"
"Cô ta không nên dụ dỗ anh bằng đôi mắt trong sáng đơn thuần, để anh sống trong hư ảo cho rằng ánh mắt trời tới gần, nên là em, anh là thuộc về em! Của em!"
Nỗi đau đớn và vết thương điên cuồng, sự ghen tị, nồng đậm trong con ngươi Thiên Dạ.
Khuôn mặt Lục Mặc Trầm, không biểu cảm.
Hoá ra năm đó đẩy anh vào chỗ chết, vứt bỏ anh, hoàn toàn không phải ai khác, cũng không phải Thiên Dạ, là người thân nhất.
Năm đó Thiên Dạ muốn giải thích, muốn xoay chuyển, đuổi tới Mỹ, có phải đúng lúc nhìn thấy lúc anh đang tỉnh táo gặp được Vân Khanh, hơn nữa anh có thể cùng Vân Khanh tốt lên không?
Hai người tới một đoạn đường trống trải, mười đặc công phía sau Thiên Dạ đứng thành một hàng, dung mạo cô ta sắc bén cười nhạo, “Anh thật sự một người một ngựa rồi, đối mặt chính là mười một đặc công, thế nào, anh định dùng bao lâu thời gian tiêu diệt chúng em?”
Lục Mặc Trầm phun lá thông trong miệng ra, giày quân đội chạm đất, “Tôi không chết, các người mới phải chết, chết từng người một.”
“Khẩu khí thật lớn!” M cười u ám.
Thiên Dạ lật ngược báng súng, dang hai tay ra, "Cũng không vội, đợi bé yêu của anh một chút, đại sư tỷ dẫn theo cô ấy đang trên đường trở về. Tối nay không phải anh và cô ấy chết thì chính là em mất mạng, chúng ta hãy cùng hồi tưởng và nhớ lại quá khứ, không phải anh muốn biết em chịu sự quản lý của ai, sau lưng em là ai, tại sao em phản bội anh, sự thật sáu năm trước rốt cuộc là như thế nào sao?"
Con ngươi Lục Mặc Trầm lạnh lùng sâu xa, vừa rồi cô ta nhắc tới trong tổ chức có quỷ, thông đồng với tổ chức cô ta bên kia.
Anh là muốn biết, rốt cuộc Thiên Dạ thuộc về ai.
Cô ta cũng nhắc tới, sáu năm trước thua bởi Vân Khanh, lượng tin tức này rất lớn.
Ngón tay thô to căng chặt của người đàn ông, buông lỏng báng súng, tư thế giơ lên giống như Thiên Dạ.
Thiên Dạ tới gần vài bước, cơ thể vẫn cao gầy, chỉ là không thể nhìn thấy diện mạo nữa, một con mắt được che bằng vải, cả người ăn mặc xinh đẹp, nhưng Quý Tư Thần nói, cô ta có rất nhiều vết thương.
Lục Mặc Trầm thấy cô ta bước đi với vai cong liền biết.
Cô ta dựa vào xe, cách anh ba bước xa, nâng cằm nhọn lên, đưa mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời đen, phát ra một tiếng cười khẩy giễu cợt, "Đoạn nghiệt duyên này của anh và em, nên nói thế nào đây."
"Tổ chức của em, cấp trên đứng đầu trực tiếp là một người phụ nữ, bà ta rất nhã nhặn, thuộc hạ của bà ta bắt một nhóm các cô gái như chúng em qua đó, bồi dưỡng từ nhỏ. Em cũng không biết gì, chỉ biết giết, 13 tuổi học đối nhân xử thế, 19 tuổi được đưa đến trường quân đội thành phố S, nhiệm vụ ban đầu của em là tiếp cận Quý Tư Thần, nhưng sau này em phát hiện, tiếp cận hai người là như nhau, bởi vì hai người đều biết bí mật quân sự cao nhất. Em thích anh, bị anh trêu chọc, cùng ở chỗ bí mật quân sự 2 năm, 25 tuổi, là bước ngoặt của em và anh, hành động bí mật kia, nhiệm vụ của các anh là bảo vệ tài liệu đưa tới nước A, nhiệm vụ của em là nửa đường ăn cắp giao cho cấp trên của em, nuôi quân sáu năm, chỉ vì việc này. Em tiêm thuốc thôi miên cho anh, thành công trộm được, nhưng em đang đấu tranh, là phản bội tổ chức của em để ở bên cạnh anh hay là phản bội anh tiếp tục nguyện trung thành với tổ chức, đồ trong tay anh mất đi, cha anh dựa vào nhiệm vụ lần này của anh thăng quan tiến chức, ông ta mất hết hi vọng, anh vĩnh viễn không biết, là ông ta vứt bỏ anh trước! Vạch tội quân hàm của anh với chính quyền trung ương để bảo vệ sự nghiệp quân sự và chính trị của bản thân không bị ảnh hưởng nhiều hơn, em muốn dẫn anh đi không muốn anh chết tại chỗ, lại bị người của cha anh cản đường, lăn xuống núi tuyết."
"Sau đó em được đồng bọn cứu lên, nộp tài liệu lên, trở về nghe ngóng, mới biết anh bị khai trừ quân tịch, bản thân bị thương nặng, ý chí hoàn toàn suy sụp."
"Nghe nói chị anh giới thiệu bạn gái cho anh, anh dẫn ra nước ngoài."
"Vất vả lắm em mới rời khỏi tổ chức của em, lén lút tới Mỹ, em biết anh hận em thấu xương, mẹ nó em không tủi thân?! Em biết anh xem trọng quân phục hơn mạng sống, em muốn nói tất cả những điều này cho anh biết, mặc dù ngay từ đầu em tiếp cận anh có mục đích, nhưng thích là thật, em là phản bội anh, nhưng không đẩy anh vào chỗ chết! Mỗi người đều làm việc cho cấp trên, là sự bất lực của những người như chúng ta! Nhưng anh điên cuồng tột cùng, vùi dập vào chợ đen, hoàn toàn hủy hoại chính mình, dần dần có điềm báo trước nhân cách phân liệt, em đã nghĩ em sẽ từ từ cứu vớt anh, nhưng Lục Mặc Trầm, tại sao anh chạm vào một cô gái sạch sẽ, liền có thể cứu vãn bản thân?! Đối với tình cảm của em, với anh mà nói là gì?"
"Cô ta không nên dụ dỗ anh bằng đôi mắt trong sáng đơn thuần, để anh sống trong hư ảo cho rằng ánh mắt trời tới gần, nên là em, anh là thuộc về em! Của em!"
Nỗi đau đớn và vết thương điên cuồng, sự ghen tị, nồng đậm trong con ngươi Thiên Dạ.
Khuôn mặt Lục Mặc Trầm, không biểu cảm.
Hoá ra năm đó đẩy anh vào chỗ chết, vứt bỏ anh, hoàn toàn không phải ai khác, cũng không phải Thiên Dạ, là người thân nhất.
Năm đó Thiên Dạ muốn giải thích, muốn xoay chuyển, đuổi tới Mỹ, có phải đúng lúc nhìn thấy lúc anh đang tỉnh táo gặp được Vân Khanh, hơn nữa anh có thể cùng Vân Khanh tốt lên không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.