Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 477: .3: Thôi Miên Thì Không Ai Có Thể Qua Được Tôi
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Giọng cô y tá hoảng hốt: “Thưa anh, đây là phòng tư vấn. Anh không thể tự ý xông vào ......”
Cạch --
Cánh cửa mở toang, đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông cùng đôi giày da thủ công được mài nhẵn đạp mạnh vào cửa.
Vẻ mặt rất lạnh lùng, con ngươi kiên định.
Vân Khanh xoay người, hai tay đóng túi, không có lên tiếng.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói: “Qua đây!”
Cô chậm rãi đi về phía anh, bị anh nắm chặt cổ tay, chặt đến nỗi cổ tay muốn gãy luôn.
Vân Khanh quay đầu, tỏ ra xấu hổ: “Bác sĩ ……”
Nữ bác sĩ bước đi chậm rãi, dáng người cao gầy, quần ống rộng và giày cao gót dưới áo blouse trắng, ăn mặc rất trang nhã.
Một nụ cười nhàn nhạt giương trên khuôn mặt cô ta, cô ta đưa tay về phía Vân Khanh: “Được rồi. Xuống lầu thì nhớ thanh toán phí bảo đảm. nếu cần thì liên lạc sau. Nay người bạn trai của cô Vân đến rồi, vậy tôi không tiễn cô nữa.”
Nói tới đây, nữ bác sĩ nhìn sang Lục Mặc Trầm.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt như bị ánh sáng xuyên qua, chảy vào trong mắt sáng ngời nhìn anh.
Lục Mặc Trầm vốn không để ý, liếc mắt nhìn nữ bác sĩ, khuôn mặt có tuổi, mái tóc đen, đôi mắt rũ xuống khi cô ta nhìn sang.
Lục Mặc Trầm tránh ánh nhìn và kéo Vân Khanh lại.
Khi quay lại, anh mơ hồ nhận ra ánh mắt và bóng lưng kia.
Anh quay đầu, ánh mắt trong giây lát chạm phải ánh nhìn của nữ bác sĩ. Đôi mắt đó tuy có đường nét tinh xảo nhưng con ngươi lại vô cùng u ám.
Lục Mặc Trầm cau mày đưa Vân Khanh vào thang máy, dáng vẻ kiêu căng.
Mãi cho đến khi ra khỏi phòng khám, A Quan đợi xe và mở cửa.
Vân Khanh khẽ thở dài rồi ngoan ngoãn lên xe.
Lục Mặc Trầm ngồi một bên, hắt tàn thuốc, tâm tình không tốt, tay để trên mặt đất, dùng giày da giẫm nát ra.
Trên bầu trời có vài đám mây, anh lướt mắt qua một cách nhẹ nhàng. Khi sắp rơi xuống, anh phát giác tấm rèm chớp trên cửa sổ trên tầng 3 ngay lập tức đóng lại. Bàn tay đó cũng biến mất.
“Chủ tịch Lục, anh lên xe đi.” A Quan nói.
Lục Mặc Trầm đanh mặt lại rồi lên xe.
Trên đường đi, Vân Khanh ngồi đó, cảm nhận được sự tức giận ảm đạm bên cạnh. Cô nhiều lần muốn lên tiếng và nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng từ bỏ ý định.
Khi lái xe đến Dự Viên, Lục Mặc Trầm đột nhiên nghiêng người và giật lấy túi xách của cô.
“Anh làm gì vậy?” Vân Khanh nhẹ giọng hỏi, không phải cô không đưa nhưng anh cũng có thể từ từ nói chuyện mà
Động tác của người đàn ông rất nặng, trực tiếp cướp lấy xém chút xé rách cả túi.
Cạch --
Cánh cửa mở toang, đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông cùng đôi giày da thủ công được mài nhẵn đạp mạnh vào cửa.
Vẻ mặt rất lạnh lùng, con ngươi kiên định.
Vân Khanh xoay người, hai tay đóng túi, không có lên tiếng.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói: “Qua đây!”
Cô chậm rãi đi về phía anh, bị anh nắm chặt cổ tay, chặt đến nỗi cổ tay muốn gãy luôn.
Vân Khanh quay đầu, tỏ ra xấu hổ: “Bác sĩ ……”
Nữ bác sĩ bước đi chậm rãi, dáng người cao gầy, quần ống rộng và giày cao gót dưới áo blouse trắng, ăn mặc rất trang nhã.
Một nụ cười nhàn nhạt giương trên khuôn mặt cô ta, cô ta đưa tay về phía Vân Khanh: “Được rồi. Xuống lầu thì nhớ thanh toán phí bảo đảm. nếu cần thì liên lạc sau. Nay người bạn trai của cô Vân đến rồi, vậy tôi không tiễn cô nữa.”
Nói tới đây, nữ bác sĩ nhìn sang Lục Mặc Trầm.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt như bị ánh sáng xuyên qua, chảy vào trong mắt sáng ngời nhìn anh.
Lục Mặc Trầm vốn không để ý, liếc mắt nhìn nữ bác sĩ, khuôn mặt có tuổi, mái tóc đen, đôi mắt rũ xuống khi cô ta nhìn sang.
Lục Mặc Trầm tránh ánh nhìn và kéo Vân Khanh lại.
Khi quay lại, anh mơ hồ nhận ra ánh mắt và bóng lưng kia.
Anh quay đầu, ánh mắt trong giây lát chạm phải ánh nhìn của nữ bác sĩ. Đôi mắt đó tuy có đường nét tinh xảo nhưng con ngươi lại vô cùng u ám.
Lục Mặc Trầm cau mày đưa Vân Khanh vào thang máy, dáng vẻ kiêu căng.
Mãi cho đến khi ra khỏi phòng khám, A Quan đợi xe và mở cửa.
Vân Khanh khẽ thở dài rồi ngoan ngoãn lên xe.
Lục Mặc Trầm ngồi một bên, hắt tàn thuốc, tâm tình không tốt, tay để trên mặt đất, dùng giày da giẫm nát ra.
Trên bầu trời có vài đám mây, anh lướt mắt qua một cách nhẹ nhàng. Khi sắp rơi xuống, anh phát giác tấm rèm chớp trên cửa sổ trên tầng 3 ngay lập tức đóng lại. Bàn tay đó cũng biến mất.
“Chủ tịch Lục, anh lên xe đi.” A Quan nói.
Lục Mặc Trầm đanh mặt lại rồi lên xe.
Trên đường đi, Vân Khanh ngồi đó, cảm nhận được sự tức giận ảm đạm bên cạnh. Cô nhiều lần muốn lên tiếng và nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng từ bỏ ý định.
Khi lái xe đến Dự Viên, Lục Mặc Trầm đột nhiên nghiêng người và giật lấy túi xách của cô.
“Anh làm gì vậy?” Vân Khanh nhẹ giọng hỏi, không phải cô không đưa nhưng anh cũng có thể từ từ nói chuyện mà
Động tác của người đàn ông rất nặng, trực tiếp cướp lấy xém chút xé rách cả túi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.