Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 732: .3: Tìm Thấy Cô Ta Rồi (3)
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Cả gia đình chủ quán trọ sợ hãi, Tần Luật thẳng thắn nói: “Vì lý do đặc biệt, bà chủ và người nhà phải tạm thời chịu khó ở lại với người của chúng tôi. Bởi vì sau này có thể sẽ có người tới hỏi bà chủ những câu hỏi như vừa rồi. Tôi sẽ tiêm cho các người một liều thuốc, an toàn, không gây dị ứng rất an toàn.”
Tần Luật đeo găng tay làm bình tĩnh thực hiện mọi thứ như trong bệnh viện.
Còn Quý Tư Thần và Lục Mặc Trầm lên xe ngay khi vừa rời nhà, Lục Mặc Trầm cắn điếu thuốc và khẳng định: “Đầu óc của Cố Trạm Vũ vẫn khá thông minh. Anh ta đã hỏi Bến xe phía Nam thì chắc chắn sẽ không đến Bến xe phía Nam.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, anh ta sẽ không ngốc nghếch mà ngồi chờ người của Thiên Dạ đến hỏi thăm tình hình đâu. Nhưng thuốc trị say độ cao là một manh mối.”
Đôi mày rậm của Lục Mặc Trầm nhíu chặt: “Đi về hướng Tây Nam, ở đó rất khuất, nhưng môi trường không tốt, nếu mang cô ấy theo thì cô ấy sẽ chịu khổ.”
Tim anh như thắt lại, hung hăng ném tàn thuốc: “Mau chóng rút đội truy tìm dấu vết về, đừng bao vây Tứ Xuyên nữa, gọi điện cho A Quan, kiểm tra nhà ga thành phố này, trạm xe buýt đường dài đi về phía Tây Nam.ở đâu?”
Quý Tư Thần lập tức lấy điện thoại di động ra.
Một lúc sau, A Quan gửi thông tin đến có thể loại trừ trường hợp họ đi trạm xe buýt.
Ga phía Tây, ga này dành riêng cho xe chạy về phía Tây Nam.
Quý Tư Thần lái ô tô đến ga phía Tây, cả hai khoác thường phục ra ngoài quân phục, rồi đội mũ bước xuống xe. Lúc này, quân của Quý Tư Thần cũng đến thì cả chục người vây quanh ga phía Tây, cầm ảnh của Cố Trạm Vũ hỏi tung tích để tra dấu vết của họ.
Khi đã hỏi tất cả các nhân viên tại nhà ga thì họ đều nói chưa từng nhìn thấy Cố Trạm Vũ.
Quý Tư Thần cảm thấy khó hiểu, quay lại chỗ hẹn: “Chết tiệt! Chẳng lẽ không phải như chúng ta nghĩ? Cố Trạm Vũ cũng là một kẻ tài giỏi, cao lớn như vậy, ở nơi tồi tàn này rất dễ nhận ra!”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm bốn phía, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, chậm rãi nhìn lại, ánh mắt sáng lên: “Ngoài việc đổi tên, anh ta cũng hóa trang khuôn mặt.”
“Cái gì?” Quý Tư Thần nhíu mày một lúc, rồi anh hiểu ra Thiên Dạ không phải là người giỏi về hóa trang.
“Đm! Thế này thì khác gì tìm kim dưới đáy biển chứ!”
“Tư Thần, cậu liên lạc với quân khu ở đây, điều tra camera giám sát ở cổng nhà ga. Thời gian là từ sáng sớm ngày hôm qua, nhanh lên!”
Quý Tư Thần vỗ đùi, đây cũng là một cách hay.
Nhưng phải đợi một thời gian, việc kiểm tra camera giám sát sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Điều tra đến giữa trưa, Lục Mặc Trầm rốt cục phát hiện hai người có vóc người tương đương đi qua cổng giám sát, người đàn ông cao lớn đội mũ, còn người phụ nữ thì rất gầy, đội khăn trùm đầu, hai gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Có đúng là hai người này không?!” Quý Tư Thần hỏi.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, cô gầy đến mức chỉ cần là người quen đều có thể dễ dàng nhận ra, chưa kể anh còn biết rõ từng đường nét trên cơ thể và tư thế đi lại của cô.
Anh nhìn sâu vào hình ảnh trước mặt, khó khăn lắm mới quay mặt sang một bên, nâng tay vuốt mặt một cái mới tiếp tục nhìn video giám sát được ghi lại.
Anh thấy màn hình hiển thị hình ảnh cặp đôi đã lên một chuyến xe buýt đường dài đến Đạo Thành.
“Hay lắm! Chúng ta tìm được rồi!” Quý Tư Thần cười gằn: “Ít nhất chúng ta cũng có thể đuổi đến đó!”
Lục Mặc Trầm nhìn về phía máy tính, gõ lên bàn phím một loạt nút lệnh, video ghi lại thông tin vừa rồi trên camera giám sát đã bị xóa sạch!
Lúc rời đi, đương nhiên ho cũng nhắc nhở những cảnh sát địa phương hợp tác giữ bí mật. Nhưng khi rời đi trạm xe buýt, Lục Mặc Trầm đột nhiên dừng lại, xoay người đảo mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
“Lão Nhị!” Quý Tư Thần thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cậu ta cũng cảm thấy có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Lục Mặc Trầm hạ thấp vành mũ xuống, nhanh chóng lên xe, lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể bị lộ rồi.”
“Đây là điều không thể tránh khỏi! Thiên Dạ như một con ma vậy. Tôi có dự cảm rằng lần này cô ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, số người đầy đủ. Kỹ năng truy tìm dấu vết của cô ta không hề kém đâu. Cơ hội để họ tìm thấy Cố Trạm Vũ trong đêm đầu tiên rất lớn. Chúng ta chỉ có thể chạy đua với thời gian. Chết tiệt... tiếp theo chúng ta sẽ chia làm hai hướng, tôi sẽ dẫn quân đi hướng khác làm chúng hoang mang, còn cậu lẩn đi Đạo Thành. Tôi sẽ liên lạc với Trương tư lệnh của quân khu, bảo ông ta cử một đội quân tinh nhuệ trực tiếp chờ cậu ở đó!”
Tần Luật đeo găng tay làm bình tĩnh thực hiện mọi thứ như trong bệnh viện.
Còn Quý Tư Thần và Lục Mặc Trầm lên xe ngay khi vừa rời nhà, Lục Mặc Trầm cắn điếu thuốc và khẳng định: “Đầu óc của Cố Trạm Vũ vẫn khá thông minh. Anh ta đã hỏi Bến xe phía Nam thì chắc chắn sẽ không đến Bến xe phía Nam.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, anh ta sẽ không ngốc nghếch mà ngồi chờ người của Thiên Dạ đến hỏi thăm tình hình đâu. Nhưng thuốc trị say độ cao là một manh mối.”
Đôi mày rậm của Lục Mặc Trầm nhíu chặt: “Đi về hướng Tây Nam, ở đó rất khuất, nhưng môi trường không tốt, nếu mang cô ấy theo thì cô ấy sẽ chịu khổ.”
Tim anh như thắt lại, hung hăng ném tàn thuốc: “Mau chóng rút đội truy tìm dấu vết về, đừng bao vây Tứ Xuyên nữa, gọi điện cho A Quan, kiểm tra nhà ga thành phố này, trạm xe buýt đường dài đi về phía Tây Nam.ở đâu?”
Quý Tư Thần lập tức lấy điện thoại di động ra.
Một lúc sau, A Quan gửi thông tin đến có thể loại trừ trường hợp họ đi trạm xe buýt.
Ga phía Tây, ga này dành riêng cho xe chạy về phía Tây Nam.
Quý Tư Thần lái ô tô đến ga phía Tây, cả hai khoác thường phục ra ngoài quân phục, rồi đội mũ bước xuống xe. Lúc này, quân của Quý Tư Thần cũng đến thì cả chục người vây quanh ga phía Tây, cầm ảnh của Cố Trạm Vũ hỏi tung tích để tra dấu vết của họ.
Khi đã hỏi tất cả các nhân viên tại nhà ga thì họ đều nói chưa từng nhìn thấy Cố Trạm Vũ.
Quý Tư Thần cảm thấy khó hiểu, quay lại chỗ hẹn: “Chết tiệt! Chẳng lẽ không phải như chúng ta nghĩ? Cố Trạm Vũ cũng là một kẻ tài giỏi, cao lớn như vậy, ở nơi tồi tàn này rất dễ nhận ra!”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm bốn phía, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, chậm rãi nhìn lại, ánh mắt sáng lên: “Ngoài việc đổi tên, anh ta cũng hóa trang khuôn mặt.”
“Cái gì?” Quý Tư Thần nhíu mày một lúc, rồi anh hiểu ra Thiên Dạ không phải là người giỏi về hóa trang.
“Đm! Thế này thì khác gì tìm kim dưới đáy biển chứ!”
“Tư Thần, cậu liên lạc với quân khu ở đây, điều tra camera giám sát ở cổng nhà ga. Thời gian là từ sáng sớm ngày hôm qua, nhanh lên!”
Quý Tư Thần vỗ đùi, đây cũng là một cách hay.
Nhưng phải đợi một thời gian, việc kiểm tra camera giám sát sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Điều tra đến giữa trưa, Lục Mặc Trầm rốt cục phát hiện hai người có vóc người tương đương đi qua cổng giám sát, người đàn ông cao lớn đội mũ, còn người phụ nữ thì rất gầy, đội khăn trùm đầu, hai gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Có đúng là hai người này không?!” Quý Tư Thần hỏi.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạnh lùng, cô gầy đến mức chỉ cần là người quen đều có thể dễ dàng nhận ra, chưa kể anh còn biết rõ từng đường nét trên cơ thể và tư thế đi lại của cô.
Anh nhìn sâu vào hình ảnh trước mặt, khó khăn lắm mới quay mặt sang một bên, nâng tay vuốt mặt một cái mới tiếp tục nhìn video giám sát được ghi lại.
Anh thấy màn hình hiển thị hình ảnh cặp đôi đã lên một chuyến xe buýt đường dài đến Đạo Thành.
“Hay lắm! Chúng ta tìm được rồi!” Quý Tư Thần cười gằn: “Ít nhất chúng ta cũng có thể đuổi đến đó!”
Lục Mặc Trầm nhìn về phía máy tính, gõ lên bàn phím một loạt nút lệnh, video ghi lại thông tin vừa rồi trên camera giám sát đã bị xóa sạch!
Lúc rời đi, đương nhiên ho cũng nhắc nhở những cảnh sát địa phương hợp tác giữ bí mật. Nhưng khi rời đi trạm xe buýt, Lục Mặc Trầm đột nhiên dừng lại, xoay người đảo mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
“Lão Nhị!” Quý Tư Thần thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cậu ta cũng cảm thấy có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Lục Mặc Trầm hạ thấp vành mũ xuống, nhanh chóng lên xe, lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể bị lộ rồi.”
“Đây là điều không thể tránh khỏi! Thiên Dạ như một con ma vậy. Tôi có dự cảm rằng lần này cô ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, số người đầy đủ. Kỹ năng truy tìm dấu vết của cô ta không hề kém đâu. Cơ hội để họ tìm thấy Cố Trạm Vũ trong đêm đầu tiên rất lớn. Chúng ta chỉ có thể chạy đua với thời gian. Chết tiệt... tiếp theo chúng ta sẽ chia làm hai hướng, tôi sẽ dẫn quân đi hướng khác làm chúng hoang mang, còn cậu lẩn đi Đạo Thành. Tôi sẽ liên lạc với Trương tư lệnh của quân khu, bảo ông ta cử một đội quân tinh nhuệ trực tiếp chờ cậu ở đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.