Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 495: .3 Tôi Không Thể Chấp Nhận Được, Sao Lúc Đó Tôi Có Thể Đối Xử Với Cô Ấy Như Thế!
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
“Một mặt gửi cho tôi những bức ảnh đáng ngờ, khiến tôi tâm trí tan rã, kéo tôi vào thôi miên. Một mặt đóng làm bác sĩ thôi miên, đến thực hiện thôi miên cho tôi.”
Vân Khanh lùi lại đối diện với người phụ nữ cao hơn mình mấy tấc ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Người thôi miên là cô, một người bạn gái cũ cứ muốn phá hoại tình cảm giữa tôi và anh ấy. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô, để cô tiếp tục thôi miên và giở trò sao?
Thiên Dạ cười lớn.
Trên khuôn mặt bình thản lạnh lùng đó, phả ra một luồng ma quái lạnh lẽo. Cô ta bước tới siết chặt quai hàm của Vân Khanh, “thật không biết cô đã lấy dũng khí nào để ở bên cạnh anh ấy? Tôi thấy cô thật đáng thương. Cô có biết sáu năm trước, A Trầm chơi đùa cô vui như thế nào không, vui đến mức mất hết tính người đó!”
Vân Khanh đối diện với con ngươi đen láy của cô ta. Bên trong có một luồng khí nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.
Loại đàn bà này, mang cho người ta cảm giác nguy hiểm và gớm ghiếc.
Cô không hề chợp mắt, yên lòng mỉm cười, nói “Sự khiêu khích của cô hình như không bằng chiến thuật của cô. Mặc dù tôi không không có kỹ năng gì đặc biệt, kỹ năng của tôi chỉ là con số 0 nhưng tôi có mang theo não. Sự khiêu khích của cô chính là những bức ảnh đó, một tấm ảnh chụp chính diện cũng không có. Tôi tin kỹ thuật photoshop trên đời này vô cùng tài giỏi.”
Ngón tay của Thiên Dạ siết chặt quai hàm của cô như một con rắn lạnh lùng, như thể chỉ cần dùng lực thì sẽ vỡ nát và rơi xuống.
Cô ta nở một nụ cười, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo khoác trắng, lật tay giơ ra trước mặt Vân Khanh, “không có mặt? Vậy để tôi biến thêm mặt cho cô nha, ngạc nhiên chưa? Nhìn cho kỹ đi!”
Vân Khanh ngước mắt lên nhìn tấm ảnh.
Trong tấm ảnh vẫn là một khoảng đen tối như vậy, cũng không có bồn tắm đó, quần áo của người phụ nữ vẫn giống như thế.
Chỉ có điều bị lôi ra khỏi bồn tắm, trên mặt tràn đầy đau đớn, là đang khóc, đang giãy giụa vô cùng đau đớn.
Khuôn mặt đó…
Vân Khanh trợn trừng hai mắt, như có linh cảm, trong con ngươi của cô vô thức ngưng tụ lại sương mù.
Cô thở gấp gáp hơn, tim đập còn nhanh hơn.
Đó là mặt cô.
… …
Thành phố B, trong doanh trại im lặng trong bóng tối.
Lục Mặc Trầm cầm mấy tấm ảnh đó trong tay, ngón tay như muốn bóp nát đi. Sắc mặt anh có chút gớm ghiếc đáng sợ, hai con ngươi giống như một cái hố đen không đáy.
Trên trán hiện lên hai đường gân xanh. Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Luật, quai hàm đông cứng lại như băng.
“Sao lại, sao có thể…”
“A Luật, tôi muốn anh cho tôi biết. Những bức ảnh này là do ai ngụy tạo! Sao có thể là tôi và cô ấy…”
Trong họng Tần Luật toàn là hơi lạnh, đôi mắt trĩu xuống nặng nề, “Những bức ảnh này là cảnh sát bên Mỹ hồi đó thu được. Những năm qua tôi luôn muốn vứt nó đi. Nhưng tôi cũng sợ một ngày nào đó cậu hỏi tôi nên tôi đã mang nó về từ nước ngoài, không bao giờ vứt đi.”
Trong ảnh là Vân Khanh bị giam cầm đến thần trí không tỉnh táo.
Còn một tấm khác là bàn tay đàn ông nắm tóc cô gái, dìm cô ấy trong bồn tắm.
Tấm cuối cùng, là cô bị còng tay ở bên cạnh giường, trên sàn có một cái bát nhỏ, nước canh mờ đục nhưng cô không thể động đậy.
Cả ba tấm ảnh đều không lộ rõ mặt. Cô rất gầy, gầy đến mức không xong rồi.
“Tôi không như thế! Tôi là con người, sao tôi có thể đối xử với cô ấy như thế được. Không phải tôi!”
Lục Mặc Trần toàn thân như nứt toác, tuyệt vọng muốn vỡ ra, gào lên.
Tần Luật vội vàng quay người lại khống chế sự bộc phát của anh, cơ bắp toàn thân như muốn bùng nổ.
“Tôi biết, tôi biết hết. Trầm Mặc, tôi cho cậu xem những cái này là để cậu tin rằng tất cả những điều này đều là thật. Những điều tôi nói tiếp sau đây chính là vì sao cậu trở nên như thế!”
Vân Khanh lùi lại đối diện với người phụ nữ cao hơn mình mấy tấc ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Người thôi miên là cô, một người bạn gái cũ cứ muốn phá hoại tình cảm giữa tôi và anh ấy. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô, để cô tiếp tục thôi miên và giở trò sao?
Thiên Dạ cười lớn.
Trên khuôn mặt bình thản lạnh lùng đó, phả ra một luồng ma quái lạnh lẽo. Cô ta bước tới siết chặt quai hàm của Vân Khanh, “thật không biết cô đã lấy dũng khí nào để ở bên cạnh anh ấy? Tôi thấy cô thật đáng thương. Cô có biết sáu năm trước, A Trầm chơi đùa cô vui như thế nào không, vui đến mức mất hết tính người đó!”
Vân Khanh đối diện với con ngươi đen láy của cô ta. Bên trong có một luồng khí nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.
Loại đàn bà này, mang cho người ta cảm giác nguy hiểm và gớm ghiếc.
Cô không hề chợp mắt, yên lòng mỉm cười, nói “Sự khiêu khích của cô hình như không bằng chiến thuật của cô. Mặc dù tôi không không có kỹ năng gì đặc biệt, kỹ năng của tôi chỉ là con số 0 nhưng tôi có mang theo não. Sự khiêu khích của cô chính là những bức ảnh đó, một tấm ảnh chụp chính diện cũng không có. Tôi tin kỹ thuật photoshop trên đời này vô cùng tài giỏi.”
Ngón tay của Thiên Dạ siết chặt quai hàm của cô như một con rắn lạnh lùng, như thể chỉ cần dùng lực thì sẽ vỡ nát và rơi xuống.
Cô ta nở một nụ cười, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo khoác trắng, lật tay giơ ra trước mặt Vân Khanh, “không có mặt? Vậy để tôi biến thêm mặt cho cô nha, ngạc nhiên chưa? Nhìn cho kỹ đi!”
Vân Khanh ngước mắt lên nhìn tấm ảnh.
Trong tấm ảnh vẫn là một khoảng đen tối như vậy, cũng không có bồn tắm đó, quần áo của người phụ nữ vẫn giống như thế.
Chỉ có điều bị lôi ra khỏi bồn tắm, trên mặt tràn đầy đau đớn, là đang khóc, đang giãy giụa vô cùng đau đớn.
Khuôn mặt đó…
Vân Khanh trợn trừng hai mắt, như có linh cảm, trong con ngươi của cô vô thức ngưng tụ lại sương mù.
Cô thở gấp gáp hơn, tim đập còn nhanh hơn.
Đó là mặt cô.
… …
Thành phố B, trong doanh trại im lặng trong bóng tối.
Lục Mặc Trầm cầm mấy tấm ảnh đó trong tay, ngón tay như muốn bóp nát đi. Sắc mặt anh có chút gớm ghiếc đáng sợ, hai con ngươi giống như một cái hố đen không đáy.
Trên trán hiện lên hai đường gân xanh. Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Luật, quai hàm đông cứng lại như băng.
“Sao lại, sao có thể…”
“A Luật, tôi muốn anh cho tôi biết. Những bức ảnh này là do ai ngụy tạo! Sao có thể là tôi và cô ấy…”
Trong họng Tần Luật toàn là hơi lạnh, đôi mắt trĩu xuống nặng nề, “Những bức ảnh này là cảnh sát bên Mỹ hồi đó thu được. Những năm qua tôi luôn muốn vứt nó đi. Nhưng tôi cũng sợ một ngày nào đó cậu hỏi tôi nên tôi đã mang nó về từ nước ngoài, không bao giờ vứt đi.”
Trong ảnh là Vân Khanh bị giam cầm đến thần trí không tỉnh táo.
Còn một tấm khác là bàn tay đàn ông nắm tóc cô gái, dìm cô ấy trong bồn tắm.
Tấm cuối cùng, là cô bị còng tay ở bên cạnh giường, trên sàn có một cái bát nhỏ, nước canh mờ đục nhưng cô không thể động đậy.
Cả ba tấm ảnh đều không lộ rõ mặt. Cô rất gầy, gầy đến mức không xong rồi.
“Tôi không như thế! Tôi là con người, sao tôi có thể đối xử với cô ấy như thế được. Không phải tôi!”
Lục Mặc Trần toàn thân như nứt toác, tuyệt vọng muốn vỡ ra, gào lên.
Tần Luật vội vàng quay người lại khống chế sự bộc phát của anh, cơ bắp toàn thân như muốn bùng nổ.
“Tôi biết, tôi biết hết. Trầm Mặc, tôi cho cậu xem những cái này là để cậu tin rằng tất cả những điều này đều là thật. Những điều tôi nói tiếp sau đây chính là vì sao cậu trở nên như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.